“Tốt lắm, anh ngủ rất sâu, có tiếng động cũng không nghe được.” Đan Vũ nói.
“Anh đúng là gan lớn.” Lưu Ngộ nhìn quầy bar dưới tầng một, trong bồn rửa tay vẫn còn ướt: “Anh rửa mặt rồi? Chỗ này không phải cúp nước sao?”
“Vẫn còn nước đóng chai.” Đan Vũ chỉ sang một bên.
Lưu Ngộ nhìn theo, thấy bên cạnh quầy bar có một cánh cửa ẩn, bên trong giống như kho chứa, có khá nhiều nước và các vật dụng vệ sinh, còn có cả thùng giấy.
“Nước này hết hạn chưa?” Lưu Ngộ hỏi.
“Hết hạn thì cũng không biến chất.” Đan Vũ nói: “Hồi bé nước phân trâu trên núi em cũng uống mà, có sao đâu.”
“Đó không phải nước phân trâu! Đó là nước suối! Chỉ là trên thượng nguồn có trâu thải phân thôi!” Lưu Ngộ sửa lại lời cậu.
“Ừ, dù sao uống vào cũng có vị.” Đan Vũ cười nói.
“Anh còn dám cười.” Lưu Ngộ nói: “Nói thật, anh có uống chưa?”
“Uống rồi.” Đan Vũ đáp.
Hai người im lặng một lúc rồi cùng bật cười, Lưu Ngộ vừa cười vừa liếc lên cầu thang. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào rõ ràng, nội thất trong nhà đã có thể nhìn thấy hết, ngoài bụi bặm và hơi bừa bộn, không còn gì đáng sợ như tối qua nữa.
Nhưng cậu ấy vẫn đẩy xe lăn đi ra ngoài: “Đi ăn sáng đi, hôm qua chỗ em ở có bữa sáng nhưng vị không ngon, chúng ta vào trong phố tìm xem có chỗ nào khác không.”
“Ừ.” Đan Vũ đáp: “Hôm nay em về à?”
Lưu Ngộ không nói gì.
“Chẳng phải em xin nghỉ có hai ngày thôi sao?” Đan Vũ nói: “Chiều nay về đi, mới khai giảng mà đã nghỉ học thì không được đâu.”
“Em có thể kéo thêm hai ngày.” Lưu Ngộ nói: “Chủ yếu lúc xin nghỉ em không nghĩ chỗ này bây giờ như thế, anh ở một mình thì làm sao mà làm hết được.”
“Tìm người làm là xong, không phiền phức gì.” Đan Vũ trông không có vẻ gì lo lắng: “Sáng nay em chạy một chuyến mở điện nước lại là được, chiều về.”
“Anh đi lại thế nào? Ít nhất không ai đẩy xe lăn cho anh cũng khó mà xoay xở.” Lưu Ngộ nói.
“Xe này là xe lăn điện.” Đan Vũ nói.
“... Phải nhỉ.” Lưu Ngộ đứng lại, ngẩn người hai giây: “Trời đất, anh đẩy xe lăn điện từ trên cầu thang xuống? Không sợ nổ hả!”
“Chẳng phải chưa nổ sao.” Đan Vũ đáp.
Lưu Ngộ nói chuyện có phần chậm chạp nhưng năng lực làm việc thì vẫn mạnh mẽ. Sau khi ăn xong bữa sáng, dưới ánh nhìn của các chủ tiệm trên phố, cậu ấy đưa Đan Vũ về lại homestay Chẩm Khê rồi lái xe ra ngoài lo việc bổ sung tiền điện nước.
Chỉ cần không nói chuyện, cậu ấy đúng là một đứa trẻ có năng lực làm việc.
Đan Vũ ngồi phía sau quầy bar, lật qua một cuốn sổ nhỏ tìm thấy trong kho. Đó là bản ghi chép đăng ký nhân viên và các nhật ký công việc.
Sau khi điện nước được khôi phục thì phải bắt đầu dọn dẹp. Tòa nhà lớn như vậy, để dọn dẹp cần không ít người.
Anh phải tìm một người nắm rõ "mối quan hệ" địa phương.
Lật một lúc, anh lấy điện thoại, nhấn số trên cuốn sổ và gọi đi. Trong lúc chờ điện thoại được kết nối, anh xoay qua xoay lại một chiếc căn cước trong tay.
"Alô." Điện thoại được nhấc lên. Đầu dây bên kia rõ ràng là vẫn chưa dậy, giọng mũi mang chút bực dọc: "Ai đấy?"
"Tóc xoăn." Đan Vũ nói.
"Anh mà gọi thêm một lần nữa thì...." Đầu dây bên kia, Trần Giản ngừng một chút: "Anh lấy đâu ra số của tôi?"