Thị Trấn Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 15: Còn chưa kịp lưu đâu

"Trần Giản." Đan Vũ lật cuốn sổ: "Tôi thấy trước đây cậu đi làm ngày nào cũng dậy rất sớm, giờ này vẫn chưa dậy à?"

Trần Giản không nói gì, một lúc sau mới mở miệng, giọng đã tỉnh táo hơn: "Anh liên hệ với Tiền Vũ rồi à?"

"Chưa." Đan Vũ đáp gọn.

Trần Giản chờ vài giây rồi lại hỏi: "Vậy sao anh có số tôi?"

"Lúc ông chủ Tiền đi chẳng mang gì theo cả." Đan Vũ nói: "Ngày 7 tháng 3, nhập rượu bla bla... người phụ trách, Trần Giản."

"Anh giỏi thật." Trần Giản đáp.

"Không giỏi gì đâu, mấy thứ đó cứ để trong kho ấy mà." Đan Vũ nói.

"Có chuyện gì thì nói đi." Trần Giản nói.

"Qua đây giúp một tay đi." Đan Vũ nói.

"Không rảnh." Trần Giản từ chối dứt khoát.

"Được thôi." Đan Vũ cũng nhận lời rất dứt khoát rồi cúp máy.

Chưa đầy năm phút sau, số điện thoại Trần Giản lại gọi tới.

"Ai đấy?" Đan Vũ nghe máy.

"Đừng giả bộ không biết, lưu số tôi rồi chứ gì." Trần Giản nói.

Còn chưa kịp lưu đâu.

Đan Vũ không đáp.

"Tôi đây, Trần Giản." Trần Giản chỉ đành nói tiếp.

"Tóc xoăn nhỏ." Đan Vũ đáp.

"Chứng minh thư của tôi có phải anh cầm không?" Trần Giản hỏi.

Đan Vũ nhìn chứng minh thư trong tay: "Tôi cầm làm gì?"

"Vậy anh có nhặt được không?" Trần Giản đổi cách hỏi.

"Không." Đan Vũ đáp.

"Được rồi." Trần Giản cúp máy.

"Đi đâu vậy?" Tiểu Đậu Nhi ngồi xổm ở cửa sân hỏi.

"Chạy loanh quanh." Trần Giản leo lên xe máy: "Trông bà nội cẩn thận, đừng để bà lại chạy ra ngoài."

"Vâng." Tiểu Đậu Nhi gật đầu.

"Có muốn ăn gì không? Anh mua về cho." Trần Giản hỏi.

"Khô bò cay." Tiểu Đậu Nhi nói.

"Được." Trần Giản vặn tay ga, xe lao vυ't đi.

Đi theo con đường nhỏ không bao lâu, xe đã lên đoạn đường bê tông của thị trấn. Khu này toàn nhà cho thuê. Bây giờ tình hình làm ăn ở thị trấn không tốt, nhiều nhà cũng để trống, chẳng khác mấy so với thị trấn trầm lắng.

Đan Vũ là người có vẻ rất khôn ngoan, không rõ vì sao lại nhận lấy Chẩm Khê, đến sống ở nơi như thế này.

Chiếc xe đỗ trong sân không còn, chắc là Lưu Ngộ lái đi rồi.

Trần Giản dựng xe máy trước cổng lớn rồi bước vào.

Đan Vũ ngồi trên xe lăn, nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài qua khung cửa kính lớn.

"Không ai chăm sóc, bỏ hoang cả rồi." Trần Giản đi tới, cũng nhìn một cái. Trước đây khu vườn này từng rất đẹp.

"Trên quầy bar." Đan Vũ vẫn nhìn ra ngoài.

Trần Giản ngoái lại nhìn quầy bar, trên đó đặt một chiếc chứng minh thư. Cậu bước qua cầm lên xem, quả nhiên là của mình.

"Không phải cậu bảo không nhặt được sao?" Cậu có chút bất lực.

"Nhặt được." Đan Vũ nói.

"Thế sao lúc tôi hỏi anh có nhặt được không thì anh cũng bảo không nhặt?" Trần Giản nói.

"Chẳng phải cậu nói không quen ông chủ của cậu còn gì." Đan Vũ đáp.

"... Ai mà biết anh thế nào, tôi cũng không thể nghe anh hỏi cái gì cũng trả lời thật chứ." Trần Giản nói: "Nhỡ ông chủ Tiền kia chơi xấu tôi thì sao."

"Tôi cũng thế thôi." Đan Vũ quay đầu nhìn cậu một cái.

"Thôi được." Trần Giản nhét chứng minh thư vào túi: "Em trai anh đâu?"

"Đi xuống thị trấn lo tiền điện nước rồi." Đan Vũ nói.

"Đúng là... anh thật..." Trần Giản nhìn anh: "Trước khi tầng ba chưa có chuyện, chỗ này kinh doanh cũng không tốt lắm, anh thật sự chẳng tìm hiểu gì à?"

"Ừ." Đan Vũ đáp.