Thị Trấn Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 13: Gan cũng lớn đấy nhỉ

Trần Giản bắt được, là một bộ sạc. Cậu ngẩn ra: “Đưa đến đâu? Cậu ấy không ở đây à?”

“Qua ngã ba chút, cái homestay ấy, không rõ cụ thể.” Đan Vũ nói: “Không phải cậu quen tất cả các ông chủ và người địa phương ở đây sao, hỏi thử đi.”

“... Được.” Trần Giản nhét bộ sạc vào túi, quay người rời đi.

Lưu Ngộ đang ở homestay nhỏ ngay ngã ba, cách tòa nhà ma không xa, dạo này kinh doanh cũng không tốt, chắc hôm nay chỉ có mình cậu ấy làm khách.

Trần Giản chẳng cần hỏi, chỉ nhìn ánh đèn là biết.

“Chị La.” Cậu bước đến quầy: “Tôi vào đưa đồ cho cậu nhóc kia nhé.”

“Đi đi.” Chị La đang xem video trên điện thoại, không ngẩng lên: “Cậu quen biết với ông chủ mới họ Đan à?”

“Không quen, sao thế?” Trần Giản hỏi.

“Không, thằng nhóc ấy nói nó là bạn của Tiền Vũ, tôi nghĩ liệu cậu có quen không.” Chị La nói.

“Không quen.” Trần Giản bước vào hành lang tầng một, thằng nhóc Lưu Ngộ này thật sự không biết giữ mồm miệng, cái gì cũng kể ra hết.

“Anh tới thì tốt quá!” Lưu Ngộ vừa mở cửa đã như gặp người thân, chỉ thiếu chút nữa là nhào tới ôm lấy cậu.

“Đan Vũ bảo đưa cái này cho cậu.” Trần Giản lấy bộ sạc đưa cho cậu ấy: “Sao cậu không ở cùng cậu ấy trong... chỗ nhà ma... hay chỗ Chẩm Khê ấy?”

“Ai dám ở chỗ ấy!” Mặt Lưu Ngộ nhăn nhó: “Anh biết vụ án mạng ở tầng ba không? Chỗ đó ở được sao! Tôi sắp bị dọa chết rồi, lúc sửa xe hai người các anh không nói gì cả, thật không đáng tin!”

“Cậu ấy không phải anh họ cậu à.” Trần Giản cười: “Sao gan kém thế.”

“Anh họ xa.” Lưu Ngộ đáp rồi chợt nghĩ ra: “Anh qua đó tìm anh ấy à?”

“Tôi qua lấy đồ, gặp cậu ấy thôi.” Trần Giản nói.

“Trời ạ.” Lưu Ngộ nhìn anh: “Tối mà anh qua đó lấy đồ, gan cũng lớn đấy nhỉ.”

“Thường thôi.” Trần Giản nói: “Tôi đi đây, cậu sạc pin nhanh lên.”

“Đừng đi.” Lưu Ngộ đi theo sau: “Nói chuyện tí đi, cái phòng đó liệu có phải...”

“Cậu chắc chắn muốn nghe chuyện này vào ban đêm à?” Trần Giản quay đầu lại.

Lưu Ngộ im lặng, có thể thấy nội tâm đang giằng xé dữ dội, một lúc sau quay người: “Thôi, để ban ngày nghe vậy.”

Ban ngày thật ra cậu ấy cũng không dám nghe.

Hôm sau trời nắng đẹp, Lưu Ngộ vừa bước ra khỏi phòng đã thấy bà chủ homestay đứng trước cửa tiệm tán gẫu với người khác, đây đúng là lúc tiện để hỏi chuyện Chẩm Khê.

Nhưng cậu ấy không dám.

Cậu ấy trực tiếp đi thẳng đến Chẩm Khê.

Bình thường giờ này chắc chắn Đan Vũ chưa dậy nhưng dường như bên đó không có điện nước, cậu ấy phải xem có cần chuyển đi không.

Mở cửa ra, thấy Đan Vũ ngồi trên xe lăn đang lượn lờ dưới tầng một, Lưu Ngộ tròn mắt: “Anh xuống đây kiểu gì vậy?”

“Đẩy xe lăn xuống trước.” Đan Vũ nói: “Sau đó tự mình nhảy lò cò xuống.”

“Sao không gọi em?” Lưu Ngộ đi qua kiểm tra xe lăn: “Thứ này đắt lắm đấy, không bị hỏng chứ?”

“Vậy lần sau để xe đè lên anh, anh thì chẳng đáng tiền.” Đan Vũ nói.

“Ha.” Lưu Ngộ cười: “Em thật sự không lo anh bị ngã, thân thủ anh thế nào cơ chứ.”

“Tối qua ngủ ngon không?” Đan Vũ hỏi.

“Không ngon.” Lưu Ngộ nhíu mày: “Ban đêm ngoài cửa sổ toàn có tiếng động, tiếng thú kêu, còn cả tiếng loạt xoạt chẳng rõ là thú đánh nhau hay cái gì nữa... Bên này anh thì sao?”