Thị Trấn Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 12: Ghê thật đấy?

Không chần chừ nữa, Trần Giản lùi lại nửa bước, tay vươn ra mở cửa nhưng vẫn phòng bị, không dám quay lưng về phía Đan Vũ.

Nhưng Đan Vũ nhanh hơn, nhấc cây gậy bóng chày lên, khi tay Trần Giản còn chưa chạm tới nắm cửa, gậy đã bay vụt tới. Nó xoay tròn trong không trung, chỉ nghe tiếng gió cũng đủ biết đây là gậy kim loại.

Hỏng rồi.

Nếu bị gậy đập trúng mặt, không chừng lõm hẳn một mảng...

Nhưng dường như cây gậy bị điều khiển bởi thứ gì đó, dừng lại ở khoảng cách nửa mét, va chạm với nền nhà phát ra tiếng vang kim loại rõ ràng rồi xoay ngược trở về tay Đan Vũ.

Tất cả chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây.

Tay Trần Giản vẫn lơ lửng, hướng về phía nắm cửa.

Chết tiệt.

Ghê thật đấy?

"Còn có điều khiển từ xa nữa." Đan Vũ đặt cây gậy bóng chày lại bên cạnh xe lăn, cầm chiếc điều khiển điện đèn trên tay kia và xoay xoay: "Khá hiện đại."

"Ba mươi đồng bao ship." Trần Giản đáp.

Đan Vũ ngẩng lên nhìn cậu.

"Tôi..." Trần Giản liếc sang cửa sổ.

"Lát nữa lấy túi rồi ra cửa mà đi." Đan Vũ nói: "Không cần nhảy cửa sổ."

"Tôi định đi bằng cửa chính mà." Trần Giản nhìn cây gậy bóng chày: "Nhưng cây gậy nó không cho."

"Tôi bảo lát nữa." Đan Vũ ngả người vào lưng xe lăn.

"Được." Trần Giản không nói gì thêm, dựa lưng vào ghế, từ bỏ kế hoạch trốn chạy.

"Cậu có quen Tiền Vũ không?" Đan Vũ hỏi.

"Không thân." Trần Giản nói: "Chỉ biết nhau thôi. Trong thị trấn nhỏ này, người làm ăn bản địa cũng chỉ có bấy nhiêu, mọi người đều biết mặt nhau."

"Ồ." Đan Vũ xoay chiếc điều khiển: "Phòng kia đã xảy ra chuyện gì à?"

"Một đôi tình nhân đã tự sát trong đó." Trần Giản trả lời thẳng thừng.

"Không phải uống thuốc tự sát sao, sao lại có cả vũng máu lớn?" Đan Vũ nhìn cậu.

"Uống rồi, nhưng còn cắt cổ tay nữa." Trần Giản nói: "Máu thấm cả vào đệm, có lẽ oán khí khá nặng, có người nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng khóc vào ban đêm."

"Vậy à." Đan Vũ gật đầu, không nói gì thêm.

"Anh có nghe thấy không?" Trần Giản hỏi.

"Không." Đan Vũ ngáp một cái: "Có lẽ phải muộn hơn chút nữa."

Trần Giản không nói thêm gì nữa, đúng là Đan Vũ gan lớn thật.

Đợi một lúc, cũng không biết anh đã hỏi xong chưa nhưng nhìn dáng vẻ không có ý định đuổi đi thì thôi.

Vì vậy cậu cũng hỏi lại một câu: “Cậu chuyên ngồi đây canh hả, sao biết tôi ở căn này?”

“Chỉ có căn này kéo dây điện vào.” Đan Vũ cười: “Tôi chỉ đoán có người ở đây, không biết là cậu.”

“Tôi cũng không ở đây.” Trần Giản những chuyện khác có thể không giải thích nhưng điểm này thì muốn nói rõ: “Thỉnh thoảng tôi chỉ vào đây... ngủ một giấc.”

“Ừm.” Đan Vũ gật đầu, chỉ vào cái túi trên bàn: “Đi thôi.”

Trần Giản nhìn cây gậy bóng chày.

Đan Vũ không nhìn cậu nhưng hai tay thì đan lại với nhau.

Trần Giản tiến tới lấy túi, quay người bước nhanh qua mở cửa rồi đi ra ngoài.

Khi cậu định đóng cửa lại, Đan Vũ gọi cậu một tiếng: “Tóc xoăn.”

Nói thật, Trần Giản rất muốn giả vờ không nghe thấy, anh có bản lĩnh thì đẩy xe đuổi theo đi... nhưng hôm nay cậu biết mình đuối lý nên vẫn dừng lại, nhìn vào trong nhà: “Ừ?”

“Giúp tôi đưa cái này cho Lưu Ngộ.” Đan Vũ giơ tay ném một thứ gì đó qua.