Trần Giản vòng ra phía sau ngôi nhà, nhắm đến một ban công nhỏ ở tầng hai. Cậu lùi lại vài bước rồi bất ngờ lao tới. Chân phải đạp lên mép bồn hoa, bật người lên, tay bám vào mép ban công, chân trái bám vào mượn lực bức tường thô ráp, nhờ vào quán tính mà trèo lên tầng hai một cách lặng lẽ. Từ đó cậu leo vào trong qua một cửa sổ hé mở.
Homestay này đã hoạt động gần 3 năm, Trần Giản đã chứng kiến nó được xây dựng từ đầu. Khi đó thị trấn nhỏ này vừa mới bắt đầu phát triển, nhiều homestay với phong cách và phân khúc khác nhau đã mọc lên nhưng cũng không ít homestay đã sớm phải đóng cửa. Riêng "Chẩm Khê" được coi là một trong số ít trụ vững lâu nhất.
Nếu không phải vì nửa năm trước có người chết ở tầng ba, có lẽ nó còn duy trì được thêm một thời gian.
Mặc dù được kết luận là vụ tự sát nhưng lời đồn lan truyền rất kỳ quái, khu vực trong bán kính 500m quanh tòa nhà này không ai muốn lại gần.
Khi Tiền Vũ bỏ đi, anh ta còn nợ Trần Giản một khoản tiền lương, bảo cậu tự vào lấy đồ của mình nhưng lại không đưa chìa khóa.
Thật quá đáng.
Trần Giản thường đến đây nhưng chưa bao giờ lấy bất cứ món đồ gì trong này. Cửa không mở được mà những thứ giá trị đều là đồ lớn, cậu cũng không mang ra được. Nếu cậu có mở được cửa và mang đồ ra, Tiền Vũ quay lại tố cáo cậu trộm cắp thì phiền phức.
Cậu đến đây là vì tấm đệm giường rất êm ái, cậu đến để ngủ.
Càng nhiều lời đồn về ma quái, nơi đây lại càng yên tĩnh.
Đặc biệt là tầng ba.
Trần Giản nhẹ nhàng bước lên tầng ba theo lối cầu thang. Đối diện chéo với căn phòng xảy ra vụ tự sát là căn phòng mà cậu đã dọn dẹp để ngủ lại, hôm qua cậu còn để quên túi xách ở đây.
Cũng như mọi lần, cậu trèo qua tầng hai, đi lên tầng ba theo cầu thang, mở căn phòng không khóa rồi bật đèn. Đây là căn phòng duy nhất trong tòa nhà có đèn sáng, vì cậu đã tự kéo dây điện từ ngoài vào.
Nhưng hôm nay có chút khác thường. Cảm giác đó xuất hiện ngay khi cậu đặt tay lên nắm cửa, nhưng cậu chỉ do dự trong nửa giây rồi vẫn vặn tay nắm mở cửa.
Những phòng khác không có nước, không có điện, không được dọn dẹp, không thể ở. Dù Đan Vũ và bạn của anh có gan thì chắc cũng không chọn căn phòng đối diện hiện trường vụ án.
Vào phòng, Trần Giản tiện tay đóng cửa.
Dù lời đồn chỉ là lời đồn nhưng cậu vẫn lo lắng có ma theo vào phòng.
Ngay sau đó, cậu đứng khựng lại tại chỗ.
Không khí trong phòng luôn mang mùi bụi mờ nhạt nhưng hôm nay trong mùi bụi lại thoang thoảng hương vị nước biển.
Nước hoa sao?
Không để cậu kịp suy nghĩ, đèn trong phòng sáng lên.
Đan Vũ đang ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào cậu.
Đây là cảnh tượng mà Trần Giản chưa bao giờ nghĩ tới.
Người này có phải có vấn đề gì không? Không chỉ dám ở lại mà còn chọn đúng căn phòng này!
Cậu đứng cứng đờ ở vị trí cách cửa hai bước, không biết nên chào hỏi, quay đầu bỏ đi hay nhảy cửa sổ hoặc xin lỗi vì lạc đường rồi nhảy cửa sổ lần nữa...
Cho đến khi cậu nhìn thấy cây gậy bóng chày dựa cạnh xe lăn của Đan Vũ.
Rõ ràng người này đã chờ sẵn để đối phó với kẻ trộm mà.