Thị Trấn Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 10: Thăm dò chút đã

Căn phòng ngay lập tức sáng hơn nhiều, những vật dụng mờ mờ trong phòng cũng hiện ra rõ ràng hơn. Đây là một phòng giường lớn, trong phòng có một kệ để đủ loại chai lọ, bên cửa sổ có một bàn trà, trên bàn vẫn còn nguyên một bộ trà cụ. Dưới sàn có vài mảnh vỡ, trông giống như một chiếc cốc đã bị rơi vỡ.

Ngoài dải băng phong tỏa bên ngoài đã rơi rụng, căn phòng này chẳng khác gì những phòng khác.

“Đan Vũ?” Lưu Ngộ thò đầu vào qua cửa rồi nhanh chóng rụt lại, hỏi: “Anh không sao chứ? Có cần em vào không?”

“Không sao.” Đan Vũ cảm thấy chẳng có vấn đề gì, đang định quay lại gọi Lưu Ngộ vào để giảm bớt sợ hãi thì bất chợt thấy dưới chăn trên giường lộ ra một góc vết bẩn màu đen. Anh lập tức bổ sung: “Không cần vào đâu.”

“Ồ.” Lưu Ngộ có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Đan Vũ nhảy lò cò đến bên giường, nhíu mày kéo tấm chăn ra, nhìn kỹ lại và xác nhận đó là một vết máu.

Giỏi thật, căn phòng từng có người chết mà xong chuyện rồi Tiền Vũ chẳng buồn dọn dẹp, cứ để nguyên thế mà vứt đấy.

***

“Xong rồi.” Đường Duệ vỗ nhẹ lên yên xe máy: “Giờ nó mới toanh luôn.”

“Vốn dĩ là mới mà.” Trần Giản đáp: “Mới mua đầu xuân năm nay.”

“Giờ em về thị trấn nhỏ à?” Đường Duệ châm một điếu thuốc.

“Ừ.” Trần Giản gật đầu, lên xe. “Em còn phải qua căn nhà ma để lấy đồ.”

“Nếu không phải đồ quan trọng thì thôi đi.” Đường Duệ nói: “Lỡ gặp ông chủ mới lại bị xem như ăn trộm.”

“Em để túi ở đó.” Trần Giản chẳng mấy để tâm: “Không sao đâu, buổi tối hai người bọn họ chắc chắn không dám ở đó, hơn nữa chỗ đó không có điện, nếu không chạy trong đêm thì cũng tính là gan lớn lắm rồi.”

“Người đó tên gì?” Tiểu Phan ngậm điếu thuốc ngồi xổm một bên hỏi: “Là bạn của lão Tiền à?”

“Ai mà biết, tôi không hỏi.” Trần Giản trả lời.

“Trông có vẻ giàu nhỉ.” Tiểu Phan bĩu môi: “Xe thì cũ nhưng quần áo trên người lại xịn xò.”

“Cậu nhìn ai cũng giàu cả.” Trần Giản bật cười: “Tiền Vũ cậu cũng bảo giàu, cuối cùng ngay cả tiền nước tiền điện còn nợ.”

“Nhìn kiểu cách có phải giống người giàu không chứ! Cả họ cũng là ‘Tiền’ cơ mà!” Tiểu Phan hét lên.

“Đúng rồi, vẫn là lão Tiền đó.” Trần Giản phóng xe đi, quay đầu hét với lại: “Dặn đám người của cậu đừng qua đó gây chuyện mấy hôm này nhé!”

“Biết rồi.” Tiểu Phan phất tay: “Trước tiên thăm dò chút đã.”

Sau khi ăn xong, Trần Giản mới đến căn nhà ma.

Cậu dừng xe máy ở đầu đường rồi đi bộ men theo con đường nhỏ vào trong. Mặc dù cậu chắc chắn rằng Đan Vũ và người đi cùng sẽ không ở đó nhưng để chắc chắn, cậu vẫn cố gắng giữ động tĩnh nhỏ nhất có thể.

Khi nhìn thấy chiếc xe đỗ trong sân, Trần Giản hơi dừng bước. Một người tàn tật mà không lái xe đi à?

Cậu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng trên, tất cả chìm trong bóng tối, không hề có một tia sáng.

Có lẽ họ đã đẩy xe lăn ra ngoài rồi, chắc chắn bên trong không có ai, nếu không thì ánh sáng nến cũng phải lấp lánh một chút chứ.