Căn homestay này chắc chắn Tiền Vũ đã tốn không ít tiền thuê, một căn nhà trắng bốn tầng, thiết kế khá ấn tượng nhưng cũng giống như phong cảnh bên ngoài, tràn ngập vẻ hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm.
“Bên trong thiết kế cũng không tệ, có cả lò sưởi và phòng gym.” Lưu Ngộ rút chìa khóa, mở cửa tầng một của căn homestay, đẩy Đan Vũ vào trong, nói tiếp: “Còn có một thư viện, vừa uống cà phê vừa đọc sách.”
Cửa sổ và cửa chính đều đóng kín, bên trong cũng khá sạch sẽ nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc cũ kỹ tích tụ suốt nửa năm.
Lưu Ngộ đẩy anh đến trước thang máy: “Thang máy hỏng rồi.”
“Chuyện rõ ràng như vậy, không phải vô ích à.” Đan Vũ đáp: “Vào nhà bật đèn mà còn không sáng, nơi này giờ đâu có điện.”
“Anh à.” Lưu Ngộ nói với vẻ buồn bã: “Tối nay chúng ta không ở đây chứ?”
“Lên lầu xem thử.” Đan Vũ không trả lời câu hỏi của cậu ấy.
“Em cõng anh nhé?” Lưu Ngộ hỏi.
“Để anh cõng em thì đúng hơn.” Đan Vũ đáp.
Tuy Lưu Ngộ không thông minh nhưng sức khỏe thì dư dả, cõng Đan Vũ lên tầng hai đi một vòng rồi lại lên tầng ba.
Đan Vũ cầm chiếc đèn pin, quan sát qua từng phòng.
Quả thực bên trong homestay được trang trí khá ổn, có vẻ như từng muốn làm dịch vụ nhà nghỉ cao cấp nhưng cuối cùng vốn đầu tư có lẽ không thu lại được.
Lên tới tầng ba, đầu tiên là nhìn thấy phòng gym, thiết bị khá đầy đủ. Khi định tiếp tục đi vào hành lang, đột nhiên Lưu Ngộ dừng lại.
“Anh.” Đột nhiên giọng cậu ấy mang theo chút hoang mang và sợ hãi: “Có phải em nhìn lầm không?”
“Thấy ma à?” Đan Vũ cầm đèn pin soi về phía một căn phòng đối diện, ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ bị che rèm làm mọi thứ mờ mờ ảo ảo.
“Bên hành lang kia.” Lưu Ngộ đứng yên tại chỗ không dám tiến tới, lùi lại hai bước, hạ giọng nói nhỏ đầy kịch tính: “Sao lại có dây phong tỏa?”
“Gì cơ?” Câu nói này khiến Đan Vũ bỗng cảm thấy bất an, nhanh chóng chiếu đèn về phía hành lang.
Lưu Ngộ không nhìn nhầm, ở cửa căn phòng cuối hành lang có một dải băng phong tỏa màu vàng.
Mặc dù đã rơi rụng nhưng đúng là dây phong tỏa.
“Chết tiệt.” Giọng Lưu Ngộ run rẩy: “Chuyện gì thế này?”
“Qua đó xem sao.” Đan Vũ nói.
“Cái gì?” Lưu Ngộ giọng run run cao hơn: “Qua đó? Còn qua đó? Anh không sao đấy chứ!”
“Đi xem nào.” Đan Vũ đáp: “Dù có gϊếŧ người thì giờ cũng kết án rồi.”
“Không phải.” Lưu Ngộ gần như bật khóc: “Đây không phải chuyện kết án hay không…”
“Đặt anh xuống.” Đan Vũ vừa nói vừa rút cây gậy gấp sau lưng ra, bật thẳng lên: “Em cứ đứng đây khóc đi, anh sẽ qua xem thử.”
Dù Lưu Ngộ là em họ lớn lên cùng anh nhưng vẫn mạnh mẽ không đặt Đan Vũ xuống mà cõng anh bước từng bước đến cửa căn phòng đó.
“Giờ thì có thể đặt anh xuống rồi.” Đan Vũ giơ đèn pin soi vào bên trong, không thấy gì bất thường: “An toàn, không có ma cũng không có xác chết, dưới đất cũng chẳng có máu.”
“Đừng nói nữa… đừng nói nữa…” Lưu Ngộ đặt anh xuống, quay lưng dựa vào tường hành lang, tránh nhìn vào cửa.
Đan Vũ chống gậy, nhảy lò cò vào trong phòng, tiến đến bên cửa sổ kéo rèm ra.