Từ lúc vào thị trấn đến giờ, chạy dọc theo con đường khoảng mười phút, cả thị trấn chỉ thấy chưa đến mười người, mà trong số đó còn bao gồm cả những người trong các cửa tiệm nhìn họ qua ô cửa.
"Trước đây em từng đến đây chưa?" Đan Vũ nhìn con phố vắng vẻ bên ngoài và những người chủ quán vẫn đang dõi theo họ.
"Từng đến, còn ở lại hai đêm." Lưu Ngộ gật đầu.
"Em gọi cái này là "chắc chắn làm ăn tốt" sao?" Đan Vũ nhìn gáy của cậu ấy.
"Em nói là sau này, khi khu trượt tuyết mở cửa, việc kinh doanh sẽ tốt." Lưu Ngộ nói, giọng nghe hơi thiếu tự tin.
"Vậy khi nào khu trượt tuyết mở cửa?" Đan Vũ rút điện thoại từ kẽ ghế, cúi đầu nhìn thời gian. Lúc này cũng sắp đến giờ cơm tối, các nhà hàng xung quanh từ món Hoa đến món Tây hay ẩm thực Đông Nam Á đều không thấy bóng người.
"Nghe nói là sắp rồi." Lưu Ngộ đáp.
"Em nghe từ khi nào?" Đan Vũ hỏi tiếp.
"Thì..." Lưu Ngộ ngập ngừng: "Từ lần trước em đến đây."
"Lần trước em đến là khi nào?" Đan Vũ hỏi tiếp.
Lưu Ngộ không trả lời ngay, tiếp tục lái xe thêm một đoạn mới nhỏ giọng nói: "Khi em học lớp 11."
Đan Vũ không biết nên nói gì, chỉ khẽ cười.
"Đã bảo là đừng nhận việc này mà!" Lưu Ngộ bị tiếng cười của anh làm lúng túng, đập tay lên vô lăng.
"Chẳng lẽ anh muốn nhận à!" Đan Vũ dùng chân đạp vào lưng ghế trước.
"Lại quay về chỗ cũ rồi." Lưu Ngộ thở dài.
"Đi xem homestay đã rồi nói sau." Đan Vũ nhắm mắt tựa đầu vào ghế: "Việc kinh doanh tốt hay không cũng phải dựa vào nó thôi, bây giờ chẳng còn lựa chọn nào khác."
"Anh đúng là người có tâm lý vững vàng, làm chuyện lớn cũng phải vậy." Lưu Ngộ lập tức nói.
"Rảnh thì mua cuốn sách "Kỹ thuật nịnh hót" mà đọc, tân sinh viên đại học ạ." Đan Vũ nói.
"Thật hả? Có cả sách như thế à?" Lưu Ngộ ngạc nhiên.
"Hay là em học lại một năm đi." Đan Vũ nói: "Anh sợ với trạng thái này, lên đại học em sẽ bị người ta bắt nạt."
"Không thể nào, họ đều nói sinh viên đại học ngốc lắm." Lưu Ngộ tự tin trả lời.
Homestay nằm ở cuối con đường. Đường nhựa kết thúc, tiếp nối là một đoạn đường đá sỏi, có thể thấy đoạn đường này được thiết kế đặc biệt với những bồn hoa và cây cảnh bên đường, vẫn tạo được chút không khí lãng mạn.
Nhưng cũng có thể nhận ra đã lâu không được chăm sóc, nhìn hơi tàn tạ.
Đoạn đường này quả thực rất "thử thách" với chiếc xe cũng "tàn tạ" của họ.
Lưu Ngộ gần như nằm rạp trên vô lăng, lo sợ đoạn đường đá sỏi trước mặt có một viên đá to nào đó làm nổ lốp xe.
May mắn là lốp xe vẫn khá kiên cường, xe lăn bánh vào sân trước của homestay, không bị nổ.
Lưu Ngộ không vội dừng xe, liên tục tiến lên, lùi xuống, xoay tới xoay lui.
"Em làm gì vậy?" Đan Vũ nhìn cậu ấy.
"Em đỗ xe vào chỗ này." Lưu Ngộ nói: "Ở đây có vạch kẻ chỗ đỗ mà."
"Chỗ đỗ xe gì chứ, là mộ mà" Đan Vũ mở cửa xe: "Em cứ dỡ cả chiếc xe để ở đây xem ngoài ma ra có ai quan tâm đến em không!"
Lưu Ngộ thở dài, dừng xe lại rồi chạy tới cốp xe lấy chiếc xe lăn ra.