Thị Trấn Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 7: Bây giờ thì đã hiểu

"Em có ăn cơm không?" Trần Tiểu Hồ lại hỏi.

"Không ăn." Trần Giản nói: "Đồ ăn hôm qua em còn chưa ăn hết."

"Vậy được rồi." Trần Tiểu Hồ nói: "Một lát nữa em cũng tranh thủ về đi, đừng chạm mặt người ta, sau này còn thường xuyên gặp gỡ."

"Không gặp được bao nhiêu đâu, toàn là làm một chiều không có đường ngược lại." Trần Giản quay người đi ra ngoài: "Làm được mấy ngày chứ mấy."

Có vẻ ông chủ chỉ làm duy nhất việc vá lốp rất thành thạo, chỉ trong chốc lát đã vá xong. Lốp xe được lắp lại, anh ấy vỗ lên nóc xe: "Được rồi, có thể chạy đến thị trấn nhỏ."

"Sau đó thì sao?" Lưu Ngộ hỏi.

"Cậu phải thay cái lốp này đi." Ông chủ nói: "Quá cũ rồi, bây giờ vá tạm thôi, không lâu nữa có khi lại nổ đấy."

"Anh chủ à, anh đừng trù xe chúng tôi hỏng, dù không hỏng chúng tôi cũng sẽ đến đây sửa mà." Lưu Ngộ nói.

"Ở đây tôi không thay được lốp xe, xe của các cậu tôi cũng không sửa được." Ông chủ nói: "Phải đến xưởng sửa xe ở thị trấn nhỏ."

"Thị trấn nhỏ phía trước à?" Đan Vũ hỏi, mở cửa xe chuẩn bị lên.

"Thị trấn cổ." Ông chủ nói: "Thị trấn nhỏ mới có chỗ sửa xe, chỗ đó chẳng có gì cả."

Lưu Ngộ đỡ Đan Vũ từ từ ngồi vào xe, đặt chân anh cho thoải mái rồi quay lại vẫy tay chào mấy người trong tiệm: "Đi đây, cảm ơn nhé."

"Không có gì, đi đường chậm thôi." Ông chủ nói: "Cái lốp này mà xóc thêm vài lần, đè phải một cục đá nhỏ thôi cũng có thể nổ đấy."

"Được." Lưu Ngộ gật đầu, lên xe.

Xe đi được một lúc lâu, vẫn chạy với tốc độ rất chậm, Lưu Ngộ nghe lời khuyên, giữ tốc độ không đến 40 km/h.

"Anh." Cậu ấy quay đầu nhìn Đan Vũ: "Anh nói cái đinh đó có phải do bọn họ ném không?"

"Không biết, với cái lốp dự phòng đã gần rách nát đó, không cần người ta ném đinh thì nó cũng chưa chắc chịu nổi đến nơi. Chi bằng để người ta đâm rồi tiện thể vá luôn." Đan Vũ nói: "Nghĩ nhiều làm gì."

"Khả nghi mà!" Lưu Ngộ nhíu mày: "Không nghĩ cái này thì anh nghĩ gì? Anh nghĩ cái gì mà im lặng mãi thế?"

"Nghĩ xem cái homestay đó có vấn đề gì không." Đan Vũ nói.

"Hả? Ý anh là gì?" Lưu Ngộ lập tức gật gù: "Vừa nãy phản ứng của Trần Giản và bà chủ đúng là có chút kỳ lạ."

"Chắc là Tiền Vũ có việc gì giấu anh." Đan Vũ xoa trán, chân đau làm đầu anh cũng nhức theo.

"Gọi điện hỏi người ta đi." Lưu Ngộ nói.

"Hỏi cái gì mà hỏi." Đan Vũ gác chân lên ghế sau tựa vào: "Bây giờ anh ta nói gì anh cũng không tin, phải tự mắt nhìn mới được."

"Đúng thế, tai nghe không bằng mắt thấy." Lưu Ngộ gật đầu.

Không chỉ mắt thấy là thật, còn là rung động.

Xe chạy đến gần thị trấn, cách vài quãng lại thấy một biển chỉ dẫn nhỏ, trên đó ghi "Thị trấn nghỉ dưỡng Sơn Dã". Thiết kế khá đẹp, trông như để thu hút giới trẻ.

Nhưng khi xe chạy vào thị trấn, Đan Vũ bắt đầu cảm thấy không ổn.

Trước đây khi anh hỏi tại sao không bán đồ uống, Trần Giản nói việc này "làm không được". Lúc đó anh không hiểu ý nghĩa câu nói này.

Bây giờ thì đã hiểu.

Không có ai cả.