Trần Giản nhìn Lưu Ngộ đang cười như được mùa, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đủ mười tám rồi.” Lưu Ngộ trả lời: “Cũng lấy bằng lái xe rồi.”
“Ồ.” Trần Giản đáp gọn.
“Nhìn cậu không giống mười tám tuổi, giống học sinh cấp hai hơn.” Trần Tiểu Hồ ở bên cạnh cũng bật cười.
“Trông tôi trẻ con mà.” Lưu Ngộ đáp.
Đan Vũ có phần bất đắc dĩ nhìn cậu ấy.
“Cậu không đi học nữa à?” Trần Tiểu Hồ cười hỏi: “Qua đây lập nghiệp cùng anh trai luôn sao?”
“Tôi còn đi học mà, vừa mới lên đại học.” Lưu Ngộ nói: “Tôi chỉ đưa anh trai qua đây. Anh ấy nhận bàn giao cái homestay này, chuẩn bị sửa sang để mở cửa. Nhưng tôi nghĩ cũng phải mất một thời gian nữa. Chủ yếu là anh ấy không muốn...”
“Có kem không?” Đan Vũ cắt lời cậu ấy, hỏi.
“Chắc là có.” Trần Giản đứng lên, mở tủ đông ra xem, lấy một cây kem: “Tròn bốn tệ.”
“Được.” Đan Vũ gật đầu.
“Chắc hết hạn ba tháng rồi.” Trần Giản nói thêm.
Đan Vũ im lặng.
Trần Giản cũng im lặng nhìn anh.
“Chỉ còn mỗi cây này?” Đan Vũ không tin nổi: “Không còn gì khác sao?”
“Không có.” Trần Giản đáp: “Cây này là tôi mua từ trước để ở đây mà chưa ăn hết.”
“... Thôi.” Đan Vũ phẩy tay: “Cả con đường này dài mấy cây số, chỉ mỗi chỗ các cậu bán đồ ăn thức uống mà cũng không làm cái này à?”
“Không làm được.” Trần Giản cười, xé bao kem cắn một miếng.
“Ăn được không đấy?” Lưu Ngộ hỏi.
“Được.” Trần Giản đáp: “Hết hạn đâu có nghĩa là hỏng.”
Lưu Ngộ quay sang nhìn Đan Vũ, khẽ hỏi: “Ăn không?”
“Ăn cái gì... chỉ có mỗi cây đó, ăn cái gì mà ăn?” Đan Vũ không nhịn được nữa: “Em thi đại học có phải tìm người thi hộ không?”
Trần Giản cắn kem, ngồi bên cạnh cười ra tiếng.
“Đúng là ngốc mà.” Trần Tiểu Hồ cũng không nhịn được cười.
Chậm hơn hai mươi phút, Đường Duệ và học trò của anh ấy là Tiểu Phan lái xe từ thị trấn về.
“Anh Duệ.” Trần Giản chào một tiếng.
“Mưa lớn thế này còn qua đây à?” Tiểu Phan nói.
“Lúc ra ngoài thì chưa mưa.” Trần Giản đáp.
“Đúng lúc, lát nữa chơi vài ván không?” Tiểu Phan xán lại gần.
“Vá lốp trước.” Trần Giản chỉ lốp xe trước cửa.
“Anh sửa xe về rồi à?” Lưu Ngộ sốt sắng hỏi.
“Đúng rồi.” Đường Duệ gật đầu, đi tới chỗ lốp xe: “Thủng rồi à?”
“Vâng.” Lưu Ngộ ra dấu nhấn mạnh: “Một cái đinh ba cạnh, đinh ba cạnh đấy!”
Đường Duệ nhìn cậu ấy một cái, không nói gì thêm, gọi Tiểu Phan lại rồi bắt đầu làm việc. Trần Giản chẳng giúp được gì, đứng dậy bước vào căn phòng phía sau.
Căn phòng này có thể coi là một nhà bếp nhưng chất đầy đồ đạc lộn xộn.
"Em không về sao?" Trần Tiểu Hồ khẽ hỏi: "Một lát nữa vá xong lốp xe người ta sẽ đi thẳng đến nhà ma đó."
"Em đợi anh Duệ sửa xong xe của em rồi đi." Trần Giản nói.
"Vậy đến lúc người ta vào ở rồi, em còn làm gì được?" Trần Tiểu Hồ nhìn ra ngoài một cái: "Ông chủ Đan trông có vẻ nho nhã nhưng tính cách... Có lẽ không dễ nói chuyện đâu."
"Tối nay chắc họ cũng không ở đó đâu." Trần Giản đáp: "Chân cậu ấy bị dọa đến què luôn rồi kìa."
"Chẳng phải chân cậu ấy đã què rồi sao?" Trần Tiểu Hồ hạ giọng: "Chân đó của cậu ấy có phải giả không?"
"Không biết, có lẽ bị gãy thôi. Chân giả không đến nỗi bất tiện như thế." Trần Giản vừa nhai kem vừa nói: "Người ta gắn chân giả còn có thể chạy băng băng nữa."