Không thể không nói, từng từ từng chữ từ miệng Vân Diệp phát ra đều vô cùng dễ nghe, mang theo vẻ xoa dịu, không vội vàng, nhẹ nhàng như dòng nước ấm.
Không biết là vô tình hay cố ý, khi Thần Tài nghe đến đây, hắn khẽ cười hai tiếng. Vì diện mạo của hắn rất dễ gần, cho dù âm thanh đầy mỉa mai, nhìn mặt hắn vẫn vô cùng vô hại, Vân Diệp chỉ nhíu mắt, không bận tâm quá nhiều.
“Dao Dao.” Vân Diệp thở dài rất nhẹ, một vẻ vô cùng bất đắc dĩ như thể không có cách với nàng: “Ta đối với nàng là thật lòng.”
Dư Dao cảm thấy buồn nôn.
“Ngươi định làm sao? Định thân yến đã xong, tộc Cẩm Lý có thể để thánh nữ của họ làm thϊếp của ngươi sao? Hay là muốn cùng ta ngang hàng, cùng hầu tam hoàng tử?” Dư Dao liếc nhìn y một lượt, môi mím chặt, “Chưa nói đến chuyện tộc Cẩm Lý có đồng ý không, nhưng từ khi nào ta nói muốn gả cho ngươi?”
“Vân Diệp, đừng quá coi trọng mình như vậy.” Giọng của Dư Dao rất hay, không biết là cố tình hay vô ý, nhưng những lời cay độc này lại được nàng nói ra với một âm điệu dịu dàng.
Ánh mắt Vân Diệp, vốn đầy ý cười, giờ đã trở nên lạnh lùng, y nhìn chằm chằm vào Dư Dao một lúc lâu, rồi đột nhiên lại cười.
“Dao Dao, đừng trêu đùa ta nữa.” Vân Diệp lại bước về phía nàng: “Bây giờ nàng đang không ổn.” Y lại cảm nhận một chút về linh lực rối loạn vỡ vụn xung quanh nàng: “Linh lực đã mất hết rồi, thôi đi với ta trước đã.”
Dư Dao tức đến mức thân hình khẽ run, nàng cắn mạnh môi, cảm nhận một cơn đau nhẹ, chưa kịp lên tiếng, Thần Tài đã chắn ngay trước mặt nàng. Tuy nhiên, hắn quá thấp nên không có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, cả Dư Dao và Vân Diệp đều cúi đầu nhìn xuống hắn.
“Tam hoàng tử thẹn quá hóa giận à? Muốn cưỡng ép Dao Dao về Cửu Trọng Thiên giam cầm?” Thần Tài nhướng mày, tay hắn khẽ tỏa ra một ánh sáng mờ ảo.
Vân Diệp vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giọng nói trong sáng: “Dao Dao đang giận dỗi với ta, đương nhiên ta phải dỗ dành, Cửu Trọng Thiên không phải nơi để nói chuyện, lại sợ làm phiền các vị thần quân, đi cùng ta về, vừa lúc sẽ nói rõ mọi chuyện, để Dao Dao không để bụng. Giam cầm gì chứ, thật sự quá tổn hại tình cảm.”
Mỗi lời mỗi câu đều thâm tình. Nói đến mức này, ngoài việc phục cái mặt dày của y, cũng không còn gì để tiếp tục.
Ánh mắt Dư Dao sáng tỏ chưa từng có, nàng quay đầu qua, nhưng lại hỏi: “Linh lực của ta mất hết, có phải là do ngươi không?”
Vân Diệp không ngờ nàng lại phát hiện ra, lập tức không khỏi chấn động, đồng tử hơi co lại, bàn tay từ từ nắm chặt, qua một hồi lâu, mới gật đầu, thành thật nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta cùng uống viên đan dược không?”
Dư Dao đột nhiên có dự cảm không lành.
Vân Diệp rất có thiên phú trong việc luyện đan, sau mỗi lần tu luyện lại thường chế tạo một ít, nhưng những viên đan dược y luyện ra đa phần chỉ có tác dụng tĩnh tâm, không phải vật gì quý giá. Bản thể Dư Dao là hoa sen, không sợ tâm loạn, vậy nên nói ra, viên đan dược mà nàng thực sự ăn qua do Vân Diệp đưa cho, chỉ có một viên.
Tam Thanh Đan.
Có tác dụng tăng cường tu vi, đối với Dư Dao, người lười biếng không thích tu luyện, nó hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ có một viên ấy thôi.
Vân Diệp khẽ động môi, trong ánh nhìn chăm chú của cả hai, y mở miệng: “Đó là Sinh Tử Đan.”
Trong đầu Dư Dao bỗng vang lên một tiếng “ầm” như sấm nổ.