Vân Diệp vội vàng giải quyết xong chuyện hôn ước, đang định đến Thập Tam Trọng Thiên, vừa đúng lúc nhìn thấy Thần Tài và Dư Dao ngồi cạnh nhau trên chiếc thuyền vàng lấp lánh, sắp bay lên. Đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua đầu, hắn nhấc tay phải lên, ngay sau đó, chiếc thuyền hùng vĩ kia bị buộc phải treo lơ lửng giữa không trung, không lên không xuống.
Ánh mắt Dư Dao từ từ tối lại.
Cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với đoạn ký ức kia.
Trên thuyền vàng, một đám ánh sáng trắng đột ngột xuất hiện, Vân Diệp đạp mây, áo choàng thêu hoa văn huyền nguyệt bay phần phật, gương mặt y tuấn tú, đôi mắt hẹp dài chứa đựng nụ cười nhẹ nhàng, y tiến về phía Dư Dao, giọng nói mềm mại như làn gió mát, đầy dịu dàng: “Dao Dao.”
Dư Dao nhíu hai hàng lông mày mảnh mai. Bản thể nàng là hoa sen đen, dung mạo trong số các tiên nữ ở Cửu Trọng Thiên cũng là tuyệt sắc, lúc này ánh mắt nàng đầy phẫn nộ, môi mím chặt. Dù là Vân Diệp, người luôn tự cho mình là cao quý, không mấy quan tâm đến nữ nhân, cũng không thể không nheo mắt lại.
Dư Dao, nữ nhân này, sinh ra đã vượt trội, bướng bỉnh ngang ngược, y đã chịu đựng được đến giờ, chủ yếu vì dung mạo hoàn mỹ này.
Tình huống hiện tại là y một mặt đồng ý hôn ước với Ôn Ngôn, một mặt kéo lấy Dư Dao bên mình.
Để tiến lên thần vị, Dư Dao là một mắt xích không thể thiếu.
Nếu để y tự mình đối mặt với lôi kiếp, chắc chắn sẽ chết không thể cứu.
Nhưng đúng là, Vân Diệp không ngờ rằng Dư Dao và Thần Tài lại bất ngờ xuất hiện ở Cửu Trọng Thiên, tận mắt chứng kiến quá trình định hôn của y với Ôn Ngôn.
Thực ra, chuyện này không thể giấu giếm được nữa, y đã chuẩn bị sẵn đối sách. Nhưng khi Dư Dao xuất hiện, trong lòng y vẫn không khỏi có chút hoang mang.
“Dao Dao.” Vân Diệp không nhìn Thần Tài bên cạnh, mà tiến thẳng về phía Dư Dao. Mắt y khép lại một chút, đường nét cằm sắc sảo, y phục trắng như tuyết, dáng vẻ vừa tinh tế lại dịu dàng, là kiểu người mà mọi nữ tử đều không thể từ chối.
Dư Dao năm đó vừa ý với y, có lẽ cũng vì trên Cửu Trọng Thiên, thực sự không tìm ra một người như vậy, ôn hòa như ngọc, biết nói những lời dễ nghe.
“Cách xa ta một chút.” Dư Dao lạnh lùng nhìn y: “Tam hoàng tử Thiên tộc, đã định thân rồi, thỉnh tự trọng, đừng giả vờ thâm tình nói những lời khiến người khác hiểu lầm, đừng xem tất cả mọi người là kẻ ngốc.”
Dù hôm nay y có nói mười vạn lời hoa mỹ, nàng cũng sẽ không tin lấy một chữ.
Hơn nữa, nếu đoán không sai, tiếp theo y sẽ giải thích với nàng, mà nàng chắc chắn không nghe, lúc đó, y sẽ thổ huyết té xỉu trước mặt nàng.
Như vậy, thật giả của ký ức kia sẽ có một kết luận rõ ràng.
Dư Dao nhìn về phía gương mặt ôn hòa của Vân Diệp, trong ánh mắt nàng hiện lên một vẻ phức tạp. Y bị nàng nói vậy, nụ cười liền biến mất, nhíu mày, giọng điệu ôn tồn lại kiên nhẫn giải thích: “Dao Dao, những gì nàng thấy và nghe gần đây, đều không phải do ta muốn, lệnh của phụ vương và mẫu hậu, ta không thể cự tuyệt.”
“Trước khi đến đây, ta đã bày tỏ lòng mình với phụ vương mẫu hậu, nếu nàng đồng ý, ta sẽ lên Cửu Trọng Thiên đề thân, long trọng đưa nàng vào Thiên tộc.”