“Khôi phục linh lực không khó. Lần trước ta lấy được hai viên tụ linh đan từ chỗ hồ ly, phòng thân mà, giờ lại có chỗ dùng rồi.” Thần Tài phất tay áo, một bình ngọc trắng nhỏ hiện ra trong tay. Hắn nghiêng bình, hai viên tụ linh đan màu xanh lăn ra.
“Cảm ơn.”
Dư Dao nhắm mắt nuốt xuống, tập trung nội thị trong người. Linh khí từ tụ linh đan hóa thành dòng chảy nhỏ, nhưng không có kinh mạch thông suốt để lưu chuyển nên tán loạn khắp nơi, khiến bên trong nàng như bị đảo lộn.
Cơn đau dữ dội làm đầu óc quay cuồng, Dư Dao nhíu mày, cố gắng dẫn dắt luồng linh khí.
Không đúng.
Tuy tụ linh đan không phải thứ quá quý hiếm nhưng luôn có hiệu quả tốt trong việc khôi phục linh lực. Nàng không kỳ vọng sẽ hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng không ngờ tình trạng lại tệ hơn thế này.
Thần Tài hơi mũm mĩm, trông như một đứa bé trai chưa đến mười tuổi với hai búi tóc nhỏ hai bên, khuôn mặt tròn trịa, thường ngày nhìn rất đáng yêu, nhưng lúc này, nụ cười tắt hẳn, nghiêm mặt hỏi: “Sao vậy?”
“Vô ích.” Dư Dao lặng lẽ lau vệt máu trên khóe môi, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người khác phải rùng mình. “Chuyện này chắc chắn liên quan đến Vân Diệp.”
Mặc dù nàng vẫn mơ hồ, nhiều điều không hiểu nổi, nhưng có một chuyện rất rõ ràng — cả tình trạng hiện tại lẫn những ký ức bất ngờ kia đều có bóng dáng Vân Diệp nhúng tay vào.
“Bây giờ tình trạng của nàng như vậy, tốt nhất nên đến Bồng Lai một chuyến.” Thần Tài gãi đầu, nói: “Cả hai ta chưa từng gặp chuyện kỳ quái này, Phù Tang biết nhiều, có lẽ sẽ tìm ra manh mối gì đó.”
Dư Dao im lặng không đáp.
Vừa mới đây nàng còn vì Vân Diệp mà đi xin Phù Tang Quả, vậy mà chưa đầy một tháng sau đã bị phản bội ê chề như thế này. Giờ quay lại, chắc chắn sẽ bị lão Phù Tang keo kiệt kia mỉa mai không thương tiếc.
Nhưng hiện tại, dường như không còn cách nào khác.
Thật ra, cái gọi là mặt mũi này, đã mất từ lâu rồi, cũng không phải chỉ một, hai lần. Đương nhiên, so với mạng sống thì không đáng kể.
“Đi thôi.” Dư Dao không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu với Thần Tài: “Linh lực của ta đã mất hết, không thể sử dụng Lăng Không Quyết được, ngươi cho ta mượn thứ gì đó để dùng, đến Bồng Lai ta sẽ trả lại ngươi.”
Biểu cảm trên mặt Thần Tài đột nhiên trở nên một lời khó nói hết. Dư Dao nghi hoặc nhìn hắn, Thần Tài lưỡng lự một lúc, rồi móc từ trong tay áo ra một đồng tiền vàng nhỏ, dùng ngón tay kẹp lấy. Đồng tiền chỉ khoảng bằng nửa ngón út.
“???”
Thần Tài tiện tay ném đồng tiền vàng đi, nó lăn lông lốc đến chân Dư Dao, rồi theo gió biến thành một chiếc thuyền vàng to lớn, dài đến trăm trượng. Dư Dao nhìn mà mắt giật giật, hỏi: “Làm sao ta lên được?”