Hắc Liên Hoa Được Chư Thần Đoàn Sủng

Chương 9

Ý nghĩa như tên: “Đồng sinh cộng tử", kẻ nào nuốt vào Sinh Tử Đan, nếu một người ngã xuống, kẻ còn lại cũng không thể may mắn thoát thân. Từ đây, hai mạng sống gắn bó, chẳng khác nào châu chấu chung dây.

Dư Dao ngước nhìn Vân Diệp, gương mặt thanh tú như ngọc chỉ cách nàng trong gang tấc. Tức giận đến nỗi bàn tay khẽ run, nàng nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra khỏi môi: "Tình trạng của ta bây giờ có quan hệ gì với Sinh Tử Đan?"

Vân Diệp giơ tay day nhẹ ấn đường, giọng nói rốt cuộc mang theo vài phần bất đắc dĩ và áy náy: "Khi luyện đan, ta đã thêm mấy vị dược dẫn. Nay nàng và ta đồng tâm nhất thể, ta bị thương, nàng bị thương, ta chết, nàng cũng không thể sống."

"Trước khi đến đây, phụ quân nổi trận lôi đình, hạ lệnh xử phạt."

Một lượt hình phạt thiên tộc giáng xuống, Vân Diệp tất nhiên không thể nào vô sự.

Vậy nên, nàng cũng chịu vạ lây.

"Tại sao ngươi cho ta uống Sinh Tử Đan? Hoặc nên nói, ngươi muốn ta thay ngươi làm gì?" Dư Dao lạnh lùng hỏi.

"Dao Dao." Vân Diệp vẫy tay về phía nàng: “Điều ta mong muốn, chẳng qua là sinh cùng chăn, chết cùng huyệt."

Những lời này, nghe chướng tai vô cùng tận.

Nếu không phải do số mệnh trêu đùa, bị Thần Tài lôi kéo đến Huyền Thiên Môn, nếu trong đầu không bất chợt xuất hiện đoạn ký ức mơ hồ kia, thì chỉ sợ đối diện với thủ đoạn vừa ép vừa dỗ này, nàng cũng khó cưỡng lại.

Nhìn đi, dù ta có lừa ngươi uống Sinh Tử Đan, thì ta cũng đã uống rồi! Ta sống, ta chết, đều muốn cùng ngươi bên nhau - đây chính là yêu ngươi!

Thậm chí, ta còn dám chống lại phụ quân, cam chịu hình phạt, chỉ để có thể đường đường chính chính rước ngươi về thiên tộc. Dẫu cho có chút gạt gẫm, hành động chưa thỏa đáng, nhưng tấm chân tình này, còn gì để nói nữa?

Cùng lúc đó, y cũng bày ra lợi hại được mất trước mắt nàng.

Chỉ có nhờ vào sức sống cường hãn của thần tộc, nàng mới có thể giúp Vân Diệp chống đỡ lôi kiếp, hai người mới có thể tìm ra đường sống.

Nhưng trong sâu thẳm, Dư Dao vẫn cảm thấy không đúng.

Hình ảnh trong ký ức, nàng cuối cùng bị lấy tâm sen, ném vào lục đạo luân hồi, hơi tàn như chỉ mành treo chuông. Khi ấy, Vân Diệp lại vui vẻ ung dung.

Vậy, chỉ có hai khả năng.

Một, Vân Diệp có cách giải đan.

Hai, đoạn ký ức đó là giả.

Dù là loại nào, nàng cũng đã nhảy vào hố to.

Giữa mi tâm đau nhói, Dư Dao vươn tay nắm lấy hư không, tức khắc, Bích Lạc Đăng hiện ra. Màn linh trạch xanh biếc phủ quanh thuyền phút chốc như gặp lệnh triệt thoái, lập tức tản đi.

"Những lời dối trá ấy, ngươi giữ lại để dỗ dành tiểu thánh nữ cẩm lý đơn thuần của ngươi đi." Nàng cười như không cười, khóe mắt đuôi mày đều lạnh lẽo.

Mắt phải Vân Diệp giật mạnh, nụ cười ôn hòa bên khóe môi thoáng chững lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt Bích Lạc Đăng trong tay Dư Dao.

Sau đó, đôi con ngươi dần chìm vào âm trầm.

Nàng giận đến mức muốn ra tay với y.

Dư Dao siết chặt ngón tay quanh cán đèn, từng ngón trắng bệch. Nàng không phải kẻ ngốc, đến nước này, ít nhiều cũng đoán được phần nào suy tính trong lòng Vân Diệp.

Trước tiên vạch trần chuyện Sinh Tử Đan, sau đó mềm giọng nhận lỗi, nói mình vì nàng đã chịu thương tổn. Dù nàng tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể nén giận nuốt cục tức này xuống.