Vương Triều Năm Ấy

Chương 5

Nghe đến đây, ta đột ngột ngẩng đầu: "Thưa phu nhân, phụ thân ta vô cùng trung thành. Trước đây khi phu nhân gặp ác mộng, cần máu người để trấn an, ông đã lập tức cho mẫu thân ta lấy một bát máu tươi. Nghe tin Đại tiểu thư gặp chuyện, phụ thân ta trong lúc hoảng loạn đã làm vỡ bài vị của lão gia. Sao phu nhân có thể lấy lý do ông không phải nô bộc sinh ra trong phủ để nghi ngờ lòng trung thành của ông ấy chứ?"

Đại phu nhân giận dữ nói: "Quan Trình, đó là phụ thân ngươi đấy!"

"Chính vì là phụ thân ta, nên ta mới không cho phép bất cứ ai bôi nhọ ông ấy!" Ta phẫn nộ nói, "Trước đây ta không hiểu ý của phụ thân, không gánh tội thay Đại tiểu thư, khiến lòng trung thành của phụ thân không được nhìn nhận. Lần này, dù thế nào ta cũng sẽ để phụ thân được bày tỏ lòng trung thành của mình."

Ta lại quay đầu dập đầu trước phụ thân ta: "Phụ thân, người đi đi, đừng lo lắng cho con và mẫu thân. Những gì phụ thân dạy nhi nữ về sự cung kính khiêm nhường, về lòng trung nghĩa vẹn toàn, nhi nữ đều sẽ ghi nhớ trong lòng."

"Tốt!" Nhị lão gia vỗ tay, "Quan Thanh, trước đây ta không ngờ bên cạnh đại ca lại có người trung thành tận tâm như ngươi."

Tiếng quan binh vang lên từ sân trước.

"Nhanh lên," Nhị lão gia nói khẽ, "Làm theo lời ta nói."

Nói xong, ông ta lại vỗ vai phụ thân ta: "Chỉ là thay Tam đệ chịu vài ngày trong đại lao thôi, Tô gia sẽ lo liệu ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu oan ức trong đó."

Ta nghe câu nói này giống hệt như kiếp trước phụ thân ta bảo ta thay Tô Nguyệt Oanh nhận tội, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khi ta về đến nhà, mẫu thân đang ngồi bên bàn lau nước mắt. Thấy ta trở về, người trợn tròn mắt: "A Trình?"

“Mẫu thân, là con đây." Ta ôm chầm lấy người, áp mặt vào ngực người.

"Là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không nên để phụ thân con mang con đi," Nước mắt chảy theo những nếp nhăn trên mặt người, mẫu thân ôm chặt lấy ta, "Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Phụ thân ghét bỏ mẫu thân, điều này ta vẫn luôn biết.

Ta cứ nghĩ là do mẫu thân ít nói, còn phụ thân thì quá bận rộn. Ta cũng từng thắc mắc, phụ thân là người bên cạnh Đại lão gia, cũng có chút thể diện, còn mẫu thân chỉ là một nữ nhân giặt giũ. Ta là người sinh ra trong phủ, đáng lẽ phải được sắp xếp làm việc ở nội viện, nhưng từ năm bảy tuổi ta đã phải làm việc ở hoa viên. Khi còn nhỏ, không bê nổi chậu hoa còn bị phạt.

Quản gia không chỉ một lần đề cập đến việc điều ta sang làm những công việc nhẹ nhàng hơn, nhưng phụ thân ta lại nói: "Không cần thiên vị cho nó."