Hoa viên vốn là nơi làm việc vất vả, trước đây chưa từng có đứa trẻ nào phải vào đó, sao ta mới bảy tuổi đã bị đưa vào?
Kiếp trước, khi phụ thân ta bảo ta nhận tội thay, đó là lần đầu tiên ông ta cười với ta và mẫu thân.
Ta cứ nghĩ chỉ cần nghe lời ông ấy, ông ấy sẽ đối xử tốt với mẫu thân.
Cho đến khi mẫu thân bị Đại phu nhân sai người đánh chết, ông ấy chỉ nắm tay Đại phu nhân mà nói: "Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu."
Người nữ nhân đã sinh con đẻ cái, giặt giũ cơm nước, chăm sóc ông ta nửa đời người, cuối cùng chỉ nhận được một câu, "Không đáng."
Ta và mẫu thân, chẳng qua chỉ là một trò cười.
Sự thanh liêm, trung nghĩa mà ông ta luôn tỏ ra, chỉ là vỏ bọc để che đậy cho việc Đại phu nhân hành hạ ta và mẫu thân.
Ta ôm chặt mẫu thân: "Con sẽ không rời xa người nữa."
Ngày hôm sau, Hứa Mộc đến tìm ta.
Hứa Mộc và ta là thanh mai trúc mã, lớn lên đã đính hôn với nhau. Ta chăm sóc mẫu thân ở góa của hắn suốt mười năm, vậy mà hắn lại nhẫn tâm chặt ta thành nhân côn.
"Có việc gì?" Ta lạnh lùng nhìn hắn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ta muốn gϊếŧ chết người này.
“A Trình." Hứa Mộc tiến đến ôm ta, nhưng ta né tránh.
"Có việc gì?" Ta không kiên nhẫn hỏi lại.
"A Trình, ta muốn nhờ nàng giúp một việc. Nàng biết đấy, Đại tiểu thư đã có ơn với ta, ta có thể vào tiền viện làm việc, đều nhờ Đại tiểu thư tiến cử."
"Vậy thì sao?" Ta nhướn mày.
"Cho nên ta muốn nhờ nàng giúp Đại tiểu thư một chút. Trong ngục lao khổ cực, Đại tiểu thư thân thể yếu ớt, ta muốn nhờ nàng thay nàng ấy một lát, chỉ cần cho nàng ấy có chút thời gian ăn cơm thay y phục là được."
"Đại tiểu thư có ơn với ngươi thì ngươi phải đi báo ân chứ, liên quan gì đến ta?" Ta khoanh tay cười lạnh.
“A Trình, sao nàng lại trở nên như vậy?" Hứa Mộc sốt ruột, "Chúng ta đã đính hôn, vốn là một thể, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Ta tiến sát lại gần hắn, cười khẽ, "Hơn nữa ta và nàng ta trông rất giống nhau, ngươi lén lút hoán đổi chúng ta, để ta ở lại trong ngục cũng là chuyện rất dễ dàng đúng không?"
Ta đưa tay vén tóc mái dày nặng, gần như che khuất mắt. Ta đã mấy lần muốn búi tóc mái lên, nhưng phụ thân ta và Hứa Mộc đều không đồng ý. Sau này ta mới biết, bọn họ sợ người khác phát hiện ra khuôn mặt này giống Tô Nguyệt Oanh.
Hứa Mộc trợn tròn mắt, môi run rẩy, mãi mới lắp bắp được: "Ngươi... ngươi biết..."
"Biết cái gì?" Ta cười càng tươi, "Biết ngươi và phụ thân ta muốn đánh tráo, hay là biết Tô Nguyệt Oanh..."