Nhị lão gia đột nhiên im bặt, ánh mắt đảo qua người ta.
"Tam đệ vốn tin Phật, rất ít khi xuất hiện ở kinh thành, người quen biết hắn cũng không nhiều,"
Nhị lão gia hạ giọng, "Chúng ta tìm người thay thế Tam đệ, để Tam đệ ở lại nhà lo liệu việc kêu oan cho chúng ta, ít nhất như vậy còn có chút hy vọng."
"Đây là tội khi quân phạm thượng!" Lão thái quân kinh hãi thốt lên.
"Mẫu thân!" Nhị lão gia nghiến răng, "Chuyện này dù có làm hay không, nhà chúng ta cũng khó mà bảo toàn, tìm người thay thế cho tam đệ, cũng chỉ là để tìm cách cầu xin Bệ hạ tha cho nhà ta một con đường sống."
"Nếu không, e là đến cả những hài tử trong nhà cũng không thể giữ được mạng."
Ta quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô tình lướt qua phụ thân ta, rồi lại cúi đầu quỳ xuống.
Nhị lão gia quả nhiên bị ta thu hút, ánh mắt cũng nhìn theo, ông vỗ tay nói: "Đúng rồi, Quan Thanh, dáng người ngươi giống Tam đệ, lại không thường ra ngoài làm việc, vậy thì ngươi hãy thay thế Tam đệ đi."
Ta cúi đầu, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Sắc mặt phụ thân ta vô cùng khó coi.
Đại phu nhân kêu lên: "Không được!"
Nhị lão gia tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Có gì mà không được?"
Đại phu nhân không nói nên lời, nhưng ta biết rõ nguyên nhân.
Kiếp trước sau khi phụ thân ta trở thành tướng quân, mẫu thân ta đến cửa cầu xin ông ta chuộc thân cho ta, lại bị người của tân phu nhân sai đánh đuổi.
Hôm đó mẫu thân ta bị thương nặng rồi qua đời, ta đã tìm người hỏi thăm về tân phu nhân này, được biết nàng ta có một nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày.
Ta ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, sự lo lắng của bà ấy hiện rõ trên mặt, và ở đuôi lông mày, một nốt ruồi đỏ khiến mắt ta đau nhói.
Tổ chim đã bị phá, làm sao còn có thể có trứng lành? Tô gia rơi vào cảnh này, nhưng Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đều đã trốn thoát. Nếu không phải Tô Nguyệt Oanh quá phô trương, cứ buổi thơ hội nào có liên quan đến vụ án gian lận cũng có mặt, thì có lẽ cũng đã chết giả để trốn biệt tăm như Đại phu nhân rồi.
Ta đoán, họa lớn của Tô gia rất có thể có liên quan đến phụ thân ta.
Ông ấy muốn đưa Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đi, sao lại có thể rơi vào cái bẫy chết người này?
Phụ thân ta vội vàng quỳ xuống: "Kẻ hèn này vụng về, nếu mạo nhận Tam lão gia, e là chỉ trong chốc lát sẽ bị phát hiện!"
Đại phu nhân thậm chí còn không kịp lau nước mắt trên mặt, vội vàng nói: "Quan Thanh không phải nô bộc sinh ra trong nhà, sao có thể được? Ta sẽ đi tìm một người sinh ra và lớn lên trong phủ để thay thế."