Vương Triều Năm Ấy

Chương 3

Ta vừa bước vào cửa, một chiếc chén sứ sượt qua tai ta bay ra ngoài.

"Đồ tiện tỳ!", đại phu nhân một tay vịn thị nữ, một tay chỉ vào ta, "Được chết thay chủ tử là vinh hạnh của ngươi, vậy mà ngươi còn dám phản bội chủ tử?"

Người đâu, người đâu! - Đại phu nhân lớn tiếng hét - Đánh chết nó đi, đánh chết nó đi! Phụ thân đứng ở cửa, khuôn mặt đầy nham hiểm nhìn chằm chằm vào ta:

“Bất trung bất hiếu, không xứng làm người.” Ta không để ý đến hai người này, quỳ xuống:

“Nô tỳ vừa nghe hai quan binh nói, bệ hạ đã biết vụ án gian lận khoa cử có liên quan đến đại nhân rồi.”

Cái gì?! - Nhị lão gia thất thố đứng dậy khỏi ghế. Tam lão gia tay không ngừng xoa chuỗi hạt, trên mặt không nhìn rõ biểu cảm:

“Việc này phải làm sao đây? Gia tộc họ Tô đã phân chia từ sớm, hiện tại bệ hạ chỉ tịch biên Tô gia đại phòng, nhưng một khi vụ án gian lận được định án, toàn bộ gia tộc họ Tô sẽ không được bảo vệ.”

Kiếp trước, lão thái gia chỉ vào đại lao ba ngày đã khai ra hết mọi gian lận trong thi cử, bán quan, coi thường mạng người và ép dân thường làm kỹ nữ.

Bệ hạ tức giận đến mức tất cả nam nhân trên bảy tuổi trong nhà họ Tô đều bị gϊếŧ, còn nữ nhân trong nhà thì cho vào trong kỹ viện, ngay cả nữ nhân đã thành gia lập thất cũng không trốn thoát, mà phần lớn đều được ban cho dải lụa trắng.

Chính vì mang cái tên Tô Nguyệt Oanh mà ta mới có kết cục thê thảm không bằng loài chó.

Ta cười khẩy.

Đại phu nhân lúc này lau nước mắt, nói: "Tiện tỳ này hôm nay nhất định phải bị đánh chết, nếu tất cả hạ nhân đều như nó thì biết làm sao?"

Nhị lão gia trừng mắt quát: "Đến nước này rồi mà ngươi còn nghĩ đến chuyện đánh đập hạ nhân, e là sợ trên tờ tội trạng còn thiếu một điều hay sao?"

“Nhưng mà..." Đại phu nhân còn chưa nói hết câu thì quản gia đã vội vã chạy vào.

"Không xong rồi, bọn chúng lại đến, hình như là nhắm vào Nhị lão gia và Tam lão gia."

"Xong rồi..." Nhị lão gia thất thần ngồi phịch xuống ghế, "Tô gia lần này, coi như xong rồi."

Trải qua kiếp trước, ta biết rõ bọn quan binh kia đi rồi sẽ lại quay lại, ngay từ đầu Hoàng thượng chưa từng có ý định tha cho chúng ta.

Nhưng ta đã đợi được một thời cơ.

Giá như trong nhà còn có người có thể đứng ra chủ trì mọi việc thì tốt biết mấy." Ta cúi đầu khép nép nói.

Một khi hai người bọn họ bị bắt đi, trong phủ chỉ còn lại nữ nhân, đến việc tìm người ở kinh thành dâng sớ cầu xin cũng không thể làm được.

"Ta nào có không biết," Nhị lão gia phẩy tay áo, "nhưng mà..."