Vương Triều Năm Ấy

Chương 2

Tên lính tỏ vẻ nghi ngờ rồi thả ta ra.

Ta đứng dậy, sau lưng mọi người, ta thấy thấp thoáng vạt áo màu trắng bạc.

Ta nhếch mép cười, một tay xé toạc y phục mà phụ thân khoác lên người ta, để lộ ra bộ đồ vải thô của hạ nhân Tô gia: "Ta là nha hoàn chăm sóc hoa của Tô gia."

Ta lại đưa tay ra, tuy cũng thon dài trắng trẻo, nhưng so với bàn tay được nâng niu của tiểu thư khuê các thì vẫn khác.

Trên tay ta vẫn còn vết sẹo do gai hoa đâm mấy hôm trước: "Tay của đại tiểu thư Tô gia bị thương, sao có thể không được bôi thuốc chứ?"

Nghe đến đây, hai tên lính lập tức đóng sầm cửa lại, nhốt tất cả mọi người bên trong: "Chúng ta phụng mệnh bắt toàn bộ người của đại phòng Tô gia, nếu có kẻ muốn thế thân, thì đừng trách mất đầu."

Nói xong, bọn họ nhìn lướt qua lướt lại người phụ thân ta.

Sắc mặt phụ thân ta tái mét, ánh mắt âm trầm như muốn xuyên thủng ta.

Kiếp trước, khi ta bị bắt đi, tận mắt chứng kiến phụ thân nhân lúc hỗn loạn bảo vệ Tô Nguyệt Oanh trong đám đông rời khỏi. Ta ở trong ngục chờ đợi mỏi mòn, nhưng cuối cùng chỉ nhận được thánh chỉ đày ta vào lầu xanh.

Ta bước vào đám người, đứng sau lưng Tô Nguyệt Oanh.

Dù nàng đã thay y phục hạ nhân, nhưng vẫn lộ ra một chút vạt áo màu trắng bạc. Không biết trong lúc hoảng loạn, phụ thân đã cướp y phục của ai nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt Oanh bị bôi một lớp tro bụi, mái tóc rối bù, đứng giữa đám gia nhân, quả thật chẳng có gì nổi bật.

Ta lặng lẽ đưa tay ra, véo mạnh vào eo nàng.

"Á!" Tô Nguyệt Oanh nhảy dựng lên.

Giọng nói trong trẻo như chim oanh khiến hai tên quan binh bị thu hút, lập tức đi tới, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay nàng.

Ta thấy phụ thân đứng cách đó không xa, hai tay nổi gân xanh, ánh mắt xót xa như sắp trào ra.

"Ta không phải Tô Nguyệt Oanh." Nàng rưng rưng nước mắt, nhìn quan binh với ánh mắt đáng thương.

Nào ngờ tên quan binh không hề thương xót, xé toạc tay áo Tô Nguyệt Oanh, để lộ ra chiếc váy màu trắng bạc bên trong: "Vậy ngươi là tỳ nữ mà ăn mặc thế này ư, ngay cả vải Nguyệt Ảnh trong cung cũng được mặc."

Tên quan binh cười lạnh: "Mang đi."

Khi ta bị áp giải đến chính viện, vừa lúc nghe thấy tiếng khóc của đại phu nhân: "Oanh nhi là khuê nữ, sao có thể chịu cảnh tù đày?"

Người bị bắt đi là lão thái gia và các nam nhân của đại phòng nhà họ Tô. Tô Nguyệt Oanh vì thường giả nam trang đi theo các huynh trưởng nên là nữ quyến duy nhất bị bắt.

Các nhị phòng, tam phòng nhà họ Tô đều tụ tập ở đây, không ai nói một lời, chỉ có tiếng khóc ai oán của đại phu nhân vang lên.