Chúc Toại: “...”
Anh quay sang, khẽ nhếch môi mỉm cười đầy vẻ "thân thiện" với Dư Khê Diêu, sau đó gọi quản lý của cô lại. Với giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy nhẫn tâm, anh thốt ra một câu:
“Tối hôm kia cô Dư Khê Diêu ăn gà rán với mì cay Hàn Quốc đấy. Thật ghen tị với cô ấy, tôi thì ngày nào cũng phải quản lý vóc dáng, chẳng dám đυ.ng đến đồ ăn nhiều calo như thế bao giờ.”
Dư Khê Diêu: “?!?!”
“Cậu...!” *Đồ khốn kiếp!*
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị quản lý của mình túm lấy kéo đi với ánh mắt giận dữ.
Cuối cùng, tai Chúc Toại cũng được yên tĩnh. Nhưng không bao lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu anh.
[Chúc Toại và cô gái kia có vẻ thân thiết, liệu tôi có nên làm bà mối cho họ không nhỉ?]
Anh quay đầu lại, thấy Khương Chí đang lén lút nhìn về phía mình.
Chúc Toại: “...”
“Trợ lý Khương, qua đây.”
Khương Chí lập tức nghe lời, bước tới gần. Chúc Toại đưa ngón tay thon dài, trắng trẻo lướt trên màn hình điện thoại rồi đưa ra trước mặt Khương Chí một bức ảnh.
“Tự xem đi. Bị trừ... năm... một trăm.”
“Ủa mắc gì?!” Khương Chí định phản bác, nhưng vừa nhìn thấy bức ảnh, lời nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu cuống quýt đổi giọng: “Tôi sai rồi thưa sếp!”
Bức ảnh đó chính là hình Khương Chí vẽ con rùa hôm trước… Nhìn thấy, cậu lập tức lảng tránh, muốn xóa ngay đi. Nhưng ngay khi ngón tay sắp nhấn vào nút xóa, chiếc điện thoại đã bị Chúc Toại lấy lại.
“Trợ lý Khương định xóa chứng cứ sao?”
Khương Chí cười gượng, cố vớt vát: “Không, không phải. Màn hình điện thoại bẩn, tôi lau một chút thôi ấy mà.”
Chúc Toại cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh lại sắc bén hơn hẳn. Anh giơ ngón tay lên, chỉ vào khóe miệng của mình: “Không cần, dành thời gian đó mà lau vết thức ăn trên miệng cậu đi.”
Nói xong, anh còn thản nhiên bổ sung: “Cái mà cậu nói ‘việc gấp’ ấy?”
Khương Chí: “...” Cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.
Không khí chợt trở nên ngượng ngùng đến mức bức bối. Khương Chí chỉ biết siết chặt các ngón chân trong đôi giày của mình, đến cả vành tai cũng đỏ bừng lên.
Chúc Toại nghiêng đầu, định bụng chiêm ngưỡng dáng vẻ bối rối của cậu trợ lý. Nhưng khi ánh mắt nhìn đến gương mặt cậu, anh lại bị thu hút.
Ồ, trợ lý Khương đỏ mặt rồi.
Mặc dù trí thông minh của trợ lý Khương không được đánh giá cao nhưng nhan sắc thì khá ổn. Trên vành tai của cậu còn có một nốt ruồi… nhìn rất muốn chạm vào.
Ngón tay Chúc Toại hơi động rồi dứt khoát giơ tay lên xoa nhẹ vành tai của mình để kiềm chế.
Xoa xong, anh cũng chẳng muốn tiếp tục trêu chọc nữa, đang định mở lời tha cho cậu thì Khương Chí lại mở miệng trước: “Sếp à, hay để tôi đi mua cho anh một cái bánh kếp nhân cay nhé? Thêm cả bim bim cay luôn.”
Chúc Toại: “...Trừ hai trăm.”
Nói xong, anh dứt khoát quay lưng bước đi.
Khương Chí siết tay thành nắm đấm, căm phẫn trong lòng: Chúc Toại, đồ sếp chó má đáng ghét!
Nhưng Chúc Toại đã miễn dịch với những lời chửi rủa của Khương Chí từ lâu. Dù gì cậu cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như vậy. Nếu lời chửi rủa đó có thể khiến tai anh mọc vết chai thì anh sẽ còn trừ thêm tiền của cậu.
Bởi nếu đã bị gọi là "chó" thì phải đóng vai triệt để chứ.
Không lâu sau, Dư Khê Diêu vừa bị mắng xong đã quay lại. Cô đi thẳng về phía Chúc Toại với vẻ mặt đầy tức giận, nhưng đến khi đứng gần lại thì không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô biết rõ mình đấu khẩu không lại Chúc Toại nên quyết định dùng ánh mắt để “gϊếŧ chết” anh.
Chúc Toại chẳng buồn quan tâm, vờ như không nhìn thấy.
Tuy nhiên, với thị lực rất tốt, Khương Chí đã quan sát được hết. Sau một hồi suy nghĩ, cậu âm thầm gạch chéo kế hoạch “ghép đôi” hai người này.
Tuy sếp rất đáng ghét nhưng không thể để chết được, dù sao anh ta vẫn là người có thể… nhả tiền cho tôi mà.
Chúc Toại, người có thể nhả tiền: “...”