Pháo Hôi Cá Mặn Bị Nam Chủ Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi

Chương 6

Xem ra, trợ lý của anh không chỉ biểu hiện bên ngoài và bên trong trái ngược mà còn khá nhõng nhẽo.

---

Tới phim trường, Tô Lộ rời đi để lo công việc khác. Khương Chí theo chân Chúc Toại vào phòng trang điểm, ngồi một bên chờ anh hóa trang.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Khương Chí ngồi đó mà mắt díp lại, đầu gật gà gật gù.

Thấy vậy, Chúc Toại cố ý gọi to: “Trợ lý Khương.”

Khương Chí giật mình tỉnh giấc, lắp bắp: “Hả? Có chuyện gì ạ?”

Chúc Toại tựa vào ghế, nhắm mắt lại, nói đều đều: “Không có gì, gọi cậu thôi.”

Đánh thức cậu xong, anh lại  thỏa mãn nhắm mắt ngủ bù.

Khương Chí thì không còn buồn ngủ chút nào nữa. Cậu mở to mắt nhìn Chúc Toại, lén giơ ngón giữa ra sau lưng anh.

Đồ sếp chó má xỏ lá khó ưa!

Nhưng chưa kịp thu tay lại, Chúc Toại bất ngờ mở mắt nhìn thẳng về phía cậu.

Khương Chí giật mình, lập tức chuyển động tác, dùng ngón giữa ngoáy mũi với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên đến mức không ai bắt bẻ được.

Chúc Toại: “Ha.”

Phản xạ cũng nhanh đấy.

---

Cảnh quay hôm nay là cảnh nam chính và nữ chính cãi nhau. Nữ chính tức giận bỏ đi, sau đó bị bắt cóc, nam chính phải lao xuống sông cứu cô ấy.

Khương Chí đứng bên lặng lẽ nhìn, thầm nghĩ: Tình tiết cũ rích. Chắc chắn cảnh dưới sông sẽ có màn hô hấp nhân tạo đúng không?

Hệ thống lập tức lên tiếng với vẻ mơ mộng:

[Không đâu, ký chủ. Đối tượng công lược là của cậu, làm gì có chuyện hôn người khác chứ! Đây chính là điểm nhấn tình cảm trong tình tiết cốt truyện, cụ thể là nữ chính sẽ bị trật chân khi quay, cần người đóng thế. Và người đó chính là cậu đấy! Cảnh hôn dưới nước này lãng mạn lắm luôn!]

Hệ thống còn đang thao thao bất tuyệt, ngoảnh lại thì Khương Chí đã rời khỏi khu vực quay phim rồi.

[Ký chủ, cậu đi đâu thế?!]

Khương Chí vừa bước nhanh vừa hừ lạnh: “Lãng mạn cái đầu cậu ấy. Muốn tôi hôn ông sếp đó hả? Sợ quá, thôi miễn đi nhá.”

Hệ thống sững sờ: [Sếp gì chứ, đó là đối tượng cậu cần chinh phục đó! Chỉ cần anh ấy yêu cậu là cậu sẽ được hồi sinh!]

Lời này đã quá quen thuộc với Khương Chí, đến mức cậu chẳng buồn quan tâm nữa: “Không, tôi từ chối.”

[Ký chủ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu sẽ bị xóa sổ đấy!]

“Thì cứ xóa đi.”

Khương Chí nhún vai.

Cậu chưa bao giờ quan tâm việc có được sống lại hay không. Cậu vốn đã chết và việc dùng sự tiếp cận có chủ đích để lợi dụng ai đó khiến cậu không thể chấp nhận.

Thái độ dứt khoát của Khương Chí khiến hệ thống nghẹn lời, không biết phải nói gì thêm.

---

Chúc Toại quay xong một cảnh rồi bước ra khỏi phim trường để tìm người trợ lý bất tài của mình. Nhưng không chỉ không thấy người, ngay cả tiếng lòng của Khương Chí anh cũng không nghe được.

Lấy điện thoại ra, anh nhắn tin: “Cậu đâu rồi?”

Lúc này, Khương Chí đang ngồi trong góc khuất, ăn xúc xích nướng với vẻ mặt sảng khoái. Cậu lười biếng gõ chữ: “Con người có ba nhu cầu cơ bản, thực hiện xong một nhu cầu là tôi sẽ quay lại ngay.”

Chúc Toại trả lời lạnh lùng: “Một phút. Nếu tôi không thấy cậu là lương của cậu sẽ bị trừ 2000 tệ.”

Khương Chí đảo mắt, nhỏ giọng mắng thầm: “Bộ tên đấy tưởng mình là tổng tài bá đạo chắc?!”

Dù vậy, cậu vẫn nhét nốt xúc xích vào miệng, đứng dậy chạy về phía phim trường. Vừa chạy vừa lầm bầm chửi: “Tận hai nghìn… Đúng là đồ máu lạnh Chúc Toại.”

Chúc Toại hừ lạnh rồi thu điện thoại lại. Cái kiểu "có việc gấp" này chắc chắn là do nghe hệ thống thông báo về tình tiết hôm nay phải hôn dưới nước mà hoảng sợ bỏ chạy đây mà.

Rõ ràng người nên chạy là anh mới phải chứ! Nếu không phải có lớp màng bảo vệ đôi môi giữ gìn nụ hôn đầu của mình thì anh cũng chẳng muốn hôn Khương Chí đâu!

Nữ chính của bộ phim - Dư Khê Diêu - đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao trông cậu tức giận thế?”

Chúc Toại lập tức kìm vẻ mặt đang nhăn nhó lại: “Tức giận á? Làm gì có.”

Dư Khê Diêu chớp mắt trêu chọc: “Được rồi, thưa ngài "Không Bao Giờ Tức Giận", vậy cậu có thể giải thích vì sao trông cậu tức giận không?”