Khi đạo diễn và nhân viên kỹ thuật chuẩn bị xong thiết bị, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Tên phản diện trong vai thích khách vác nữ chính bị nhét vào bao tải chạy băng băng qua trường quay. Quạt gió thổi tung tà áo, lá khô được nhân viên rải xuống, tạo nên cảnh tượng đầy kịch tính.
Khương Chí lần đầu xem quay phim tại hiện trường, mắt cậu mở to tò mò theo dõi từng chi tiết. Nhưng càng xem, cậu càng xấu hổ, cảm giác như có cả một căn biệt thự đang mọc dưới chân mình, ngón chân siết chặt không thôi.
Theo tiếng mũi tên bắn ra, nam chính cưỡi ngựa xuất hiện từ phía sau. Thích khách quỳ rạp xuống đất, bao tải rơi xuống lăn vài vòng, nữ chính nhân cơ hội chui ra ngoài và chạy về phía hồ giả. Tên thích khách cũng lập tức bật dậy đuổi theo.
Khương Chí nhìn chăm chú, trong đầu vang lên một suy nghĩ: Tiếc ghê, lúc này mà có túi hạt dưa thì tuyệt.
Chúc Toại đang nhập tâm diễn xuất mà suýt thì phá vỡ nhân vật. Hạt dưa? Có cần anh chuẩn bị luôn cái giường để Khương Chí nằm xem cho thoải mái không?
Lúc này, nữ chính Dư Khê Diêu đã chạy đến mép hồ giả. Chúc Toại nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, đuổi theo cô. Đúng lúc cô trượt chân ngã bên hồ thì anh kéo cô lên, còn mình thì ngã nhào xuống nước.
Đám đông xung quanh lập tức ùa đến, người thì cầm khăn, người thì cầm áo khoác, chen lấn xô đẩy khiến một trợ lý nhỏ bé như Khương Chí bị dồn về phía sau.
Cậu sốt ruột đến mức dậm chân thình thịch: Mẹ kiếp, tránh ra được không! Lát nữa Chúc Toại không thấy mình lại tưởng mình trốn việc, thế nào cũng bị trừ tiền cho mà coi.
Chúc Toại vừa lên khỏi mặt nước thì nghe thấy tiếng oán thầm đó.
Anh khẽ nhíu mày vì cơn đau nhói ở mắt cá chân, tiện tay kéo một người lại: “Gọi trợ lý của tôi qua đây, người đang nhảy nhót ngoài rìa kia kìa.”
Người đó hơi ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng đi tìm.
Cơn đau làm gương mặt Chúc Toại tái nhợt, những lọn tóc ướt dính trên trán khiến đôi mắt đen của anh càng thêm lạnh lẽo.
Dư Khê Diêu không bị trật chân nhưng anh thì có.
Tình tiết định sẵn lại thay đổi.
Chúc Toại không biết việc lệch khỏi cốt truyện sẽ gây ra hậu quả gì. Anh chỉ biết rằng trong khoảnh khắc đó, anh đã thực sự làm một Chúc Toại đích thực.
Cảm giác ấy… sảng khoái không gì sánh được.
Dư Khê Diêu vẫn chưa hoàn hồn, lên tiếng hỏi: “Chúc Toại, cậu bị ngã ở đâu thế? Không ngờ cậu lại cứu tôi. Có phải cậu thầm thích tôi không?”
Cơn đau ở mắt cá chân của Chúc Toại đột nhiên tăng lên gấp bội: “Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”
Dư Khê Diêu lập tức yên tâm. Miệng lưỡi anh vẫn độc địa như thế thì chắc chắn không có gì nghiêm trọng.
Lúc này, Khương Chí được dẫn đến. Người đi cùng thở hổn hển nói với Chúc Toại: “Anh Chúc à, người đến rồi. Anh miêu tả chuẩn quá. Vừa ra ngoài là tôi thấy ngay trợ lý của anh, cậu ấy nhảy cao lắm luôn!”
Khương Chí: “???”
Nhảy cao? Cái gì thế? Sao nghe không hiểu gì hết vậy?
Chúc Toại nhịn cười, đưa tay ra: “Trợ lý Khương à, kéo tôi dậy. Tôi trật chân rồi.”
Khương Chí gật đầu, nắm chặt tay Chúc Toại và kéo mạnh, nhưng không may chân cậu bị trượt.
Cả người Khương Chí ngã nhào lên Chúc Toại.
Bàn tay ấm nóng của cậu còn chuẩn xác đặt lên vùng bụng săn chắc của Chúc Toại, cảm nhận rõ ràng qua lớp vải ướt lạnh.
Khương Chí sững ra một lát. Trong tiếng hít hà kinh ngạc xung quanh, cậu vội vàng bò dậy nhưng vì hoảng loạn mà đầu gối lại thúc mạnh vào người Chúc Toại.
Chúc Toại rên lên một tiếng đau đớn. Đã bị thương mà còn liên tục bị đè ép, đúng là đau chồng thêm đau.
Khương Chí cắn môi, lại cúi xuống định kéo anh dậy lần nữa.
Trong lòng thầm nghĩ: Mình đúng là xui tận mạng thiết chứ.
Lần này, Dư Khê Diêu cũng tham gia giúp một tay, cuối cùng mới thành công. May mắn là không gây thêm thương tích nào nữa.
Chúc Toại dựa vào người Khương Chí, cười khẽ đầy mỉa mai: “Trợ lý Khương, chuyện này về tính sổ cậu sau.”