Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 37

Giản Tinh Ý chớp chớp mắt, “…A…”

Rồi đột nhiên như bừng tỉnh, cậu vội hỏi: “Bia mộ của ngài sẽ ở đâu? Có phải gần đây không?”

Trong lòng cậu thoáng dậy lên một suy nghĩ, liệu tiến sĩ có phải cũng là một trong năm cái bia mộ cậu phải tìm?

Tiến sĩ cười nhẹ, lắc đầu, “Tôi không biết. Người sống thì là cát bụi, người chết rồi cũng lại về với cát bụi. Chôn ở đâu cũng vậy thôi… Chẳng bằng uống thêm vài ngụm rượu cho vui.”

Dường như sợ cậu quá để tâm, ông tiếp lời, “Bất quá, phao ký ức sẽ căn cứ vào trải nghiệm của cậu cùng đồ vật cậu mang theo mà dẫn cậu đi. Nó sẽ không đưa cậu đến những nơi không liên quan. Nếu có duyên, cậu nhất định sẽ tìm được tôi. Thậm chí…”

Tiến sĩ khựng lại một chút, ánh mắt như nhìn xuyên qua thời không. “Nếu cậu đủ sâu hãm trong dòng ký ức, có khi còn thấy được sinh tử của chính mình.”

Giản Tinh Ý ngẩn ra, cảm giác như vừa nghe một điều vượt ngoài sức tưởng tượng.

Phao ký ức này… không giống như trong trò chơi mà cậu biết. Trong game, phao ký ức chỉ là những cơ chế cố định, kéo người chơi qua phó bản hoặc gặp Boss. Nhưng thứ trước mặt này… lại như có linh hồn.

Tiến sĩ quay lại nhìn cậu, nở nụ cười nhàn nhạt: “Được rồi. Hiện tại, cậu nên đi đi.”

---

Giản Tinh Ý cúi đầu, nhìn đôi tay mình bắt đầu trở nên trong suốt. Cậu gật đầu, nói lời từ biệt với tiến sĩ, sau đó bước vào phao ký ức.

Một cơn choáng váng đột ngột ập tới. Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang trôi nổi trong một không gian hư vô. Xung quanh là hàng loạt phao ký ức lơ lửng, như những vì sao nhấp nháy trong màn đêm.

Giản Tinh Ý dừng lại, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là muốn mình… lựa chọn sao?

Giữa hàng trăm phao ký ức, có hai viên phát sáng mạnh hơn cả. Một viên hiện lên hình ảnh một khối mộ bia, thoáng chốc cậu nhận ra hai chữ mờ ảo khắc trên đó: Tiến Sĩ.

Viên còn lại, lại là một hình ảnh làm cậu hoang mang: là bản thân cậu.

Giản Tinh Ý khẽ cau mày, ánh mắt đăm đăm nhìn hình bóng “Giản Tinh Ý” trong ảo ảnh trước mặt. Cậu mặc dù vẫn là cậu, nhưng thần sắc, khí chất lại hoàn toàn xa lạ, như thể chính mình trong một kiếp khác.

—— "Chỉ cần hãm đủ sâu, cậu sẽ thấy được sinh tử của chính mình."

Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Giản Tinh Ý bất giác cảm thấy sợ hãi. Tiến sĩ từng nói rằng ký ức trôi nổi không thể tự nhiên dẫn cậu tới một nơi chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng những ngôi mộ kia… chúng có quan hệ gì với cậu?

Hình ảnh trước mắt nhấp nháy, không ngừng thay đổi. “Giản Tinh Ý” trong làn khói mờ dần biến thành những tấm bia mộ rải rác, rồi cả hình ảnh Tiến sĩ cũng hiện ra, cùng với Cô Lang và Trà Trà.

Giản Tinh Ý không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao thẳng về phía Tiến sĩ.

—— "Chỉ cần hãm đủ sâu…"

Nhưng cậu không muốn chìm sâu hơn nữa. Cậu chỉ muốn tồn tại.

“Phịch!”

Cú ngã đau điếng kéo cậu trở lại thực tại. Giản Tinh Ý bật dậy, luống cuống phủi đám cỏ dại bám trên quần áo, đưa mắt nhìn quanh. Cảnh vật xung quanh thật quen thuộc. Cậu đã trở về… Hòa Bình Sơn?

Những hàng cây tươi tốt xanh ngát, bầu không khí yên bình quen thuộc khiến cậu thở phào. Không chần chừ, cậu kích hoạt kỹ năng quét toàn bộ khu vực. Kết quả trống trơn – không có gì đáng ngại. Một chút nhẹ nhõm len lỏi trong lòng.

Cậu mở giao diện trò chuyện ngay lập tức.

Cô Lang: [Cậu ở đâu? Cậu có ổn không?]

Cô Lang: [Chết rồi à??]

...

Cô Lang: […]

Trời đất chứng giám, cuối cùng cậu cũng quay lại thế giới này.

Ngân Hà: [Tôi không chết, nhưng không biết mình đang ở đâu.]

Cô Lang: [!]

Cô Lang: [Có bị thương không? Gửi định vị đi.]

Ngân Hà: [Không bị thương. /Định vị/]

Cô Lang: [? Chỗ này rất gần hiệp hội. Đi thẳng về nhà hội mà tập hợp.]

Giản Tinh Ý khựng lại. Thật sao?

Cậu nhìn quanh, cố tìm đường hoặc bất kỳ dấu hiệu nào liên quan tới những tấm bia mộ. Trong ảo giác, rõ ràng cậu đã nhìn thấy mộ của Tiến sĩ, nhưng tại sao bây giờ chẳng có gì cả?

Cậu lặng lẽ bước đi, cố gắng ghép nối những mảnh ký ức rời rạc trong đầu. Có lẽ câu trả lời vẫn đang chờ cậu ở nơi nào đó…

Giản Tinh Ý loanh quanh vài vòng, cuối cùng cảm giác dưới chân như vừa đạp phải thứ gì cứng rắn.

Cả người cậu ngay lập tức cứng đờ, máu trong huyết quản dường như đóng băng. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là cậu lại lỡ giẫm phải một cái bẫy cảnh báo nào đó.

Nhưng… không có bất kỳ động tĩnh nào xảy ra.

Giản Tinh Ý cúi xuống nhìn kỹ. Hóa ra thứ cậu vừa giẫm phải là một… tấm bia đá?

…!

Cậu lập tức lùi lại vài bước, ánh mắt tập trung vào tấm bia, cố gắng nhìn rõ hơn.

Trên mặt bia đá có khắc chữ.

Mộ bia số 04: Tiến sĩ

Mộ minh chí: Nhân loại chỉ là bụi bặm.

"Hết cả đời này tìm kiếm nhân loại và thế giới, đến cuối cùng là đúng hay sai? Đến cuối cùng liệu có ý nghĩa không?"