“Vậy hiện tại là năm… 2068 sao?”
Tiến sĩ gật đầu xác nhận.
“Cậu vẫn chưa tìm được đường về nhà sao?”
Giản Tinh Ý cắn môi, lắc đầu.
Tiến sĩ bật cười, giọng điệu nửa như đùa nửa như nghiêm túc: “Vậy cậu còn định bái tế họ nữa không?”
Giản Tinh Ý quay đầu nhìn hai khối mộ bia. Thật ra, phần thưởng đã nhận được, việc bái tế bây giờ cũng chẳng mang lại ích lợi gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy xuất phát từ lòng kính trọng, nên nghiêm túc chọn hai bông hoa đẹp nhất trong khu vực, nhẹ nhàng đặt trước bia mộ.
Cậu hơi cúi người, khẽ nhắm mắt cầu nguyện.
Hai vị tiền bối, nếu có thể, xin hãy chỉ cho tôi một con đường để trở về.
---
“Khoan đã.”
Tiến sĩ đột nhiên lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi không giải thích thêm.
Giản Tinh Ý thoáng ngơ ngác, nhưng cậu đã có kinh nghiệm từ trước, nên kiên nhẫn chờ đợi. Trong thời gian đó, cậu tranh thủ đi loanh quanh khu vực lân cận, vừa để tìm ký ức phao, vừa tranh thủ thu thập tài nguyên.
Cánh rừng nơi đây tuy đã chịu tổn thất ít nhiều so với ba mươi năm trước, nhưng vẫn tươi tốt hơn so với thời đại của cậu. Dù vậy, kết quả thu hoạch lần này lại không được như kỳ vọng.
Ngoài “bộ ba thần thánh”—gạo, cà rốt, tiểu mạch—mà hệ thống kiên quyết cung cấp không đổi, cậu chỉ thu được đúng 3 điểm tinh hoa, ít đến đáng thương.
Cậu nghiến răng nhìn con số: 94 điểm.
Chỉ cần thêm 6 điểm nữa, hai mảnh ruộng của cậu sẽ được nâng cấp. Nhưng giờ thì sao? Chênh lệch 6 điểm này cứ như một cây gai đâm vào lòng cậu, khiến cậu khó chịu không thôi.
"Cái hệ thống keo kiệt này, cho thêm 6 điểm có chết ai đâu cơ chứ?!"
---
Đang rầu rĩ, Giản Tinh Ý bất chợt phát hiện một cây xoài trĩu quả cách đó không xa. Những quả xoài trên cây tươi mọng, vàng rực, trông như đang vẫy gọi.
Cậu lập tức bật kỹ năng thu thập, chỉ để hệ thống thông báo đầy trớ trêu: "Không thu thập được gì."
Giản Tinh Ý cắn răng: "Không được hái thì ta sẽ... nhìn!"
Ánh mắt cậu dán chặt vào cây xoài, như muốn khắc ghi từng đường nét của nó vào tâm trí. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, cậu len lén lôi ra ba lô, chụp lấy ánh sáng của những quả xoài và... bỏ vào ba lô.
---
Sau đó, Giản Tinh Ý tiếp tục lắc lư đến thôn làng gần đó. Từ xa, cậu thấy một con gà đang nhàn nhã đi lại, miệng "cục tác, cục tác" như đang tự mình tận hưởng cuộc sống.
Giản Tinh Ý khởi động kỹ năng. Hệ thống vẫn lạnh lùng đáp lại: "Không thu thập được gì."
Nhưng lần này, cậu không thất vọng.
Đôi mắt cậu sáng rực, chăm chú dõi theo con gà như một kẻ săn mồi nhìn thấy miếng mồi ngon. Trong đầu cậu, hình ảnh một đĩa gà vàng óng hiện lên đầy mê hoặc.
Ánh mắt sáng quắc của cậu dán chặt vào con gà, đôi môi bất giác nhếch lên, nước miếng suýt chút nữa nhỏ xuống.
"Gà ơi, đừng chạy. Tao có một chút chuyện muốn bàn với mày..."
Gà thật hoạt bát a… Giản Tinh Ý nhìn con gà với ánh mắt long lanh, trong lòng nổi lên trăm ý nghĩ.
Gà đáng yêu như vậy, thịt chắc chắn thơm ngon. Chạy nhanh thế kia, cơ bắp chân nhất định săn chắc, vừa chắc vừa đàn hồi, ăn chắc ngon mê hồn.
Cậu bất giác nuốt nước miếng. Bao ngày qua, cậu chỉ toàn ăn thịt thú chế biến từ hệ thống hợp thành, thứ gọi là "thịt" mà thực ra chẳng khác nào nhựa dẻo nhân tạo.
Lần này, phải ăn được một miếng thịt gà thực sự mới được!
---
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Giọng nói của tiến sĩ kéo Giản Tinh Ý trở về thực tại. Tiến sĩ đã quay lại từ lúc nào, còn vỗ nhẹ lên vai cậu.
“Canh gà…” Cậu bật thốt, nhưng ngay sau đó ho khan một tiếng để chữa cháy. “Không, không có gì.”
Tiến sĩ nhìn biểu cảm mờ ám của cậu, bật cười, “Cậu nghĩ ra ý tưởng gì kỳ lạ nữa đây? Con gà kia là của tôi, tôi nuôi để nghiên cứu.”
“……? Cảm ơn!” Giản Tinh Ý không để tiến sĩ nói thêm câu nào, lập tức phóng ra như một tia chớp.
---
Cậu hành động dứt khoát, vừa nhanh vừa gọn, cả quá trình gần như không hề để lại dấu vết. Trong tích tắc, cậu đã dùng đôi tay khéo léo chộp lấy con gà, nhét thẳng vào ba lô trước khi tiến sĩ kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Động tác trơn tru, mượt mà như một sát thủ chuyên nghiệp. Không hề giống người chỉ có 6 điểm chiến lực.
“Cảm ơn nhiều nhé!” Cậu ngoái đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy lễ phép.
Tiến sĩ: “……”
Một lúc sau, ông vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Sao thời không nào cậu cũng giống y chang vậy?”
Tiến sĩ cẩn thận lấy ra một bầu rượu nhỏ, đặt vào tay Giản Tinh Ý. Ông mỉm cười, ánh mắt thoáng chút trầm lặng.
“Cho cậu. Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.” Ông dừng lại, giọng nói như hòa lẫn chút tự giễu. “Nếu sau này cậu thấy được mộ bia của tôi, dùng bầu rượu này mà bái tế. Tôi chết rồi, nhưng cũng muốn uống thêm một ngụm rượu ngon.”