[ Thu thập thành công: hấp thụ [Tinh hoa] x9 ]
[ Thu thập thành công: hấp thụ [Tinh hoa] x8 ]
[ Thu thập thành công: hấp thụ [Tinh hoa] x11 ]
Cậu chững lại, trợn mắt nhìn bảng thông báo.
Cái quái gì đây?!
Giản Tinh Ý ngẩn người, cảm giác như sắp phát điên. Tinh hoa? Đây là nguyên liệu cực kỳ hiếm gặp, chỉ có trong thực vật nguyên thủy và không bị ô nhiễm. Dù ở bất kỳ thời điểm nào, tinh hoa đều là tài nguyên mà người chơi khao khát có được.
Nhìn quanh, cậu phát hiện ngay cả cỏ dại, hoa dại hay những thân cây tầm thường cũng mang giá trị tinh hoa cao chót vót.
Cậu như bị thôi miên, điên cuồng thu thập, đến mức đầu óc choáng váng vì quá nhiều tài nguyên rơi vào túi.
Cái này thật nhiều, cái kia cũng thật nhiều…!
Mỗi lần một thông báo mới hiện lên, Giản Tinh Ý lại cảm thấy như trúng số. Cậu nhìn cảnh vật xanh um bạt ngàn trước mắt, trái tim dâng lên một niềm phấn khích tột độ:
Hóa ra ba mươi năm trước, thực vật đúng là hoàn toàn không bị ô nhiễm!
Giản Tinh Ý nhìn bảng thông báo của hệ thống liên tục hiện lên, nước mắt cảm động dâng tràn.
Hôm qua cậu đã phải khổ cực cả ngày, cày cuốc đến mức tê liệt chỉ để gom góp được 66 điểm tinh hoa. Sau khi nâng cấp một khối đồng ruộng, tài nguyên của cậu còn đúng 16 điểm, thậm chí không đủ để trồng thêm cây.
Nhưng giờ đây, chỉ với việc đi loanh quanh hái lá bẻ cành trong khu rừng kỳ diệu này, cậu đã gom được tận 91 điểm tinh hoa.
91 điểm !!!
Nếu cậu chỉ cần thêm 9 điểm nữa, hai mảnh ruộng đang dang dở kia sẽ được nâng cấp hoàn chỉnh. Và nếu cậu có ba mảnh ruộng sản xuất ổn định, việc thu hoạch sẽ bùng nổ. Nghĩ đến tương lai đầy triển vọng ấy, trái tim Giản Tinh Ý rung động mãnh liệt. Trong khi người chơi bình thường còn đang vật lộn để có nổi một khối ruộng, cậu đã nhìn thấy ánh sáng dẫn đến thiên đường.
---
Đang mải mê đắm chìm trong cảm giác thăng hoa, Giản Tinh Ý bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng của tiến sĩ: “Cậu vẫn chưa đi sao?” Tiến sĩ nhíu mày nhìn cậu. “Cậu không thuộc thời không này. Nếu cứ ở đây quá lâu… sẽ tan biến. Nhìn xuống tay cậu mà xem.”
Giản Tinh Ý giật mình cúi đầu. Lập tức, cậu nhận ra cơ thể mình đang dần trở nên mờ nhạt, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến.
Lòng cậu thắt lại, giọng run rẩy:
“Tôi phải làm thế nào để rời đi?”
Tiến sĩ nhún vai bất lực: “Tôi không biết. Cậu đã vào đây bằng cách nào thì hãy tự tìm cách trở về theo cách đó.”
Nghe vậy, Giản Tinh Ý không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng nắm lấy chút thời gian quý giá còn lại. Cậu chạy thật nhanh, hái vội một bó hoa đẹp nhất trong khu rừng và đặt chúng trước hai khối mộ bia.
Cậu chắp tay trước ngực, khẽ nói thầm: “Thực xin lỗi hai vị tiền bối. Thời gian gấp gáp, cho nên bái tế có chút qua loa.”
---
Ngay lập tức, hệ thống hiện thông báo:
[ Người chơi đã thành công tế bái mộ chôn di vật 05! Nhận thưởng: [Bình Minh tệ] x6666 ]
[ Nhiệm vụ nhánh trên bản đồ Hòa Bình Sơn - Hòa bình mộ chôn di vật: Tiến độ 2/5 ]
Giản Tinh Ý không kịp tận hưởng niềm vui chiến thắng, chỉ vội vã chạy theo đường cũ để tìm lối thoát, cố gắng tìm lại phao thời gian trước khi mọi thứ quá muộn.
Nhưng khi vừa đến nơi, cậu chợt nhận ra… phao thời gian ban đầu đã biến mất không dấu vết.
Cơ thể cậu ngày càng trở nên trong suốt, như một bóng ma dần bị cuốn vào cõi hư vô.
Đúng lúc hoảng loạn tột cùng, ánh mắt cậu bắt gặp một phao thời gian mới xuất hiện ngay bên cạnh mộ bia. Nó không hoàn toàn giống với cái cậu đã dùng trước đó, nhưng… cậu không còn lựa chọn nào khác.
"Mặc kệ, phải thoát khỏi đây đã!"
Giản Tinh Ý không chần chừ thêm giây nào, lao thẳng vào phao thời gian.
---
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu khẩn trương nhìn quanh. Mọi thứ trông vẫn rất quen thuộc vẫn là hai khối mộ bia, vẫn là vùng đất này…
Nhưng không đúng. Có điều gì đó khác lạ.
Hai khối mộ bia giờ đây cũ kỹ hơn, mang những vết nứt và dấu hiệu tàn phá của thời gian. Thảm thực vật xung quanh cũng xơ xác, cằn cỗi, như thể chúng đã trải qua nhiều thập kỷ bị gió bụi tàn phá. Xa xa, ngôi làng từng tràn đầy sức sống giờ đây vắng vẻ, những căn nhà đổ nát xen lẫn những khu vực hoang phế lạnh lẽo.
---
“Ngân Hà…?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Giản Tinh Ý quay đầu lại và nhìn thấy tiến sĩ. Nhưng ông ấy không còn là người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng nữa. Tóc ông đã bạc, khuôn mặt in hằn những nếp nhăn của thời gian.
Giản Tinh Ý thử dò hỏi: “Tiến sĩ…?”
Người đàn ông khựng lại, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Cậu không phải là Ngân Hà,” ông nói, giọng pha chút hoài nghi.
Giản Tinh Ý không trả lời.
Tiến sĩ nhíu mày, như đang cố nhớ lại điều gì. Sau một lúc, ông chậm rãi nói: “Tôi đã gặp cậu trước đây… mười năm trước, cũng ở nơi này.”
Giản Tinh Ý giật mình.