Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 38

Những dòng chữ khắc trên mộ bia mang theo một nỗi niềm u uất, như muốn truyền tải cảm giác hoang mang và vô định. Cũng giống như nội dung mộ minh chí, tấm bia đá này trông vô cùng giản dị, gần như bị lãng quên. Một nửa tấm bia chìm sâu trong đất, phần còn lại bị cỏ dại che phủ kín mít, chẳng khác gì một viên đá ven đường. Nếu không vô tình giẫm trúng, chắc chắn cậu cũng chẳng bao giờ chú ý đến nó.

Giản Tinh Ý lôi từ ba lô ra một bình rượu, nghiêm túc rót rượu lên bia đá để tế bái.

[ Người chơi đã thành công tế bái mộ chôn di vật số 04! Nhận thưởng: [Bình Minh tệ] x6666 ]

[ Hòa Bình Sơn nhiệm vụ chi nhánh: [Hòa bình mộ chôn di vật] Tiến độ 3/5 ]

Ngay khi rượu vừa thấm xuống mặt bia đá, một điều kỳ lạ xảy ra. Từ những vết nứt nhỏ trên tấm bia, một đóa hoa cúc nhỏ màu trắng bất ngờ nở rộ.

Giản Tinh Ý sững người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không chần chừ, cậu sử dụng kỹ năng quét để kiểm tra.

[ Thu thập thành công. Hấp thụ [Tinh hoa] x10 ]

…!

Giản Tinh Ý nhảy dựng lên, vui sướиɠ không kìm được.

10 điểm tinh hoa! Cộng thêm số tinh hoa đã có, cậu giờ đã sở hữu… 104 điểm tinh hoa!

Cậu mừng như bắt được vàng. Với số này, cậu có thể nâng cấp được hai mảnh ruộng! Hai mảnh liền! Nếu chăm chỉ, cậu thậm chí có thể nâng cấp chúng lên cấp cao hơn!

Trong cơn phấn khích, Giản Tinh Ý bật cười ngây ngô, cúi đầu bái tạ tấm bia đá một lần nữa. “Cảm ơn Tiến sĩ! Cảm ơn hai vị Kiến Tạo Giả! Cảm ơn Quan Chỉ Huy!”

Cậu đã không thể chờ nổi để trở về, nâng cấp mảnh ruộng của mình, gieo trồng cây mới, và nhanh chóng xem chúng sẽ được định giá như thế nào trên thương thành.

Hôm nay thật sự là một ngày bội thu. Với hai mảnh ruộng mới, cậu quyết định thay đổi kế hoạch. Nhiệm vụ mộ chôn di vật tạm thời gác lại. Thời gian hiện giờ không còn nhiều, cậu cần phải tranh thủ thu hoạch sản phẩm, chế biến thành đồ ăn rồi đưa lên thương thành bán.

Trên đường về, đầu óc Giản Tinh Ý cứ quay cuồng với những kế hoạch.

Hiện tại, cậu đã sở hữu ba mảnh ruộng. Một mảnh đã được trồng ớt cay, còn hai mảnh mới sẽ trồng cà rốt và củ cải trắng. Với chúng, cậu có thể làm món củ cải muối, hoặc thậm chí tạo ra món đặc biệt là củ cải muối cay.

"Không biết liệu có bán được không nhỉ…"

Giản Tinh Ý trầm ngâm. Nhưng cậu nghĩ, trong thời buổi này, chắc chắn ai cũng thiếu thốn lương thực. Dù là đại lão hay người thường, hẳn cũng cần mua đồ ăn để dự trữ. Dẫu sao, Bình Minh tệ còn có thể kiếm được, nhưng đồ ăn thì không phải cứ muốn là có.

Củ cải có thể dùng làm thực phẩm chính, vừa để no bụng, vừa làm món ăn kèm. Còn ớt cay thì hợp ăn với cơm, nhất là trong thời buổi thiếu thốn này. Nếu mọi thứ thuận lợi, món của cậu chắc chắn sẽ được săn đón.

Cậu tưởng tượng viễn cảnh kiếm được một khoản lớn, đủ để trả nợ 20 vạn cho hội. Nhưng nếu không bán được… 20 vạn vẫn còn treo trên đầu, không cần phao ký ức, cậu cũng có thể trực tiếp nhìn thấy chính mình nằm trong một ngôi mộ khác.

Nửa giờ sau, Giản Tinh Ý trở về nhà, ba người nhanh chóng hội họp. Cậu không kìm được, lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch lớn.

Cô Lang nói không sai, Giản Tinh Ý cuối cùng cũng nhận ra tấm mộ bia của Tiến sĩ nằm ngay dưới chân núi.

“Cậu không sao… Thật may quá!” Trà Trà thở phào nhẹ nhõm khi thấy Giản Tinh Ý nguyên vẹn trở về, không thiếu mảnh nào.

Cô đưa tay vỗ ngực, cảm giác như vừa trút được gánh nặng nghìn cân. “May quá, may quá… Cậu làm tụi này sợ muốn chết! Cô Lang bảo cậu rơi xuống hồ rồi mất tăm, cậu ấy cứ lặn lên lặn xuống trong hồ tìm cậu mà chẳng thấy đâu cả. Đáy hồ cũng không có gì, bọn tôi còn tưởng rằng…”

Giản Tinh Ý lúc này mới để ý đến Cô Lang, đang ngồi trên ghế ngoài sân, cả người ướt như chuột lột, quần áo nhăn nhúm, tóc còn đang nhỏ nước tí tách.

Cậu lập tức chạy vào nhà, lấy một chiếc khăn lông mang ra đưa cho Cô Lang. “Cảm ơn cậu đã cố ý xuống hồ tìm tôi…”

Nhưng trong lòng cậu lại băn khoăn, chẳng lẽ mộ bia thay đổi vị trí ngẫu nhiên? Sao Cô Lang lặn xuống hồ lại không thấy tấm mộ bia ấy?

Nghe lời cảm ơn, thiếu niên lập tức đỏ bừng tai, nhưng cố gắng giữ giọng lạnh lùng: “Ai rảnh mà đi tìm cậu! Tôi chỉ lo hội viên mà chết thì hội sẽ bị trừ điểm, nên mới phải xuống kiểm tra thôi!”

Giản Tinh Ý bật cười khẽ, ánh mắt đầy ý trêu chọc. “Được rồi, được rồi, đúng là vì điểm hết, đúng chưa? Mau đi lau khô người đi.”

Cô Lang và Trà Trà vốn định tra hỏi Giản Tinh Ý xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chưa kịp mở lời thì đã thấy cậu hớn hở như vừa nhặt được vàng, nhảy nhót chạy một mạch về phía ruộng của mình.