Người đàn ông không thèm đếm xỉa, chỉ nhếch môi cười nhạt. Nhìn hai tên nghiêng ngả lảo đảo chạy bán sống bán chết, anh ta cũng chẳng buồn ra tay.
"Tôi là Ánh Lửa, hội viên của Bồ Đào Sơn Đỉnh." Người đàn ông nở một nụ cười, bước đến gần Giản Tinh Ý.
Giản Tinh Ý vẫn đứng đó, ngơ ngác như tượng gỗ. Ánh mắt cậu khóa chặt vào thi thể nằm trên mặt đất, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng. Rõ ràng, cú sốc trước cảnh tượng vừa rồi vẫn chưa kịp tan biến.
Thấy vậy, Ánh Lửa bật cười, giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ nghiêm túc: "Đây là tận thế. Nếu tha cho hắn, sớm muộn gì cũng có ngày hắn gây tai họa cho người khác. So với để hắn dùng viên đạn trong tay gϊếŧ chết cậu, chẳng phải cách của tôi nhanh gọn và hiệu quả hơn sao?"
"Không... không phải..." Giản Tinh Ý lắp bắp, cố gắng tìm lại hơi thở của mình. Lần đầu tiên trong đời, cậu tận mắt chứng kiến cái chết xảy ra ngay trước mặt, mà lại nhanh đến mức không kịp trở tay. Là một công dân trưởng thành trong xã hội pháp trị hiện đại, cậu vẫn chưa quen được với cách vận hành khắc nghiệt của thế giới mới này. Cậu vỗ nhẹ ngực để trấn an, lắp bắp: "Chỉ là… tôi hơi ngạc nhiên thôi. Mà này… sao anh làm được vậy? Thật sự quá lợi hại…"
Ánh Lửa cười nhẹ, nhưng không giấu được vẻ tự hào trong mắt: "Không có gì ghê gớm đâu. Khi chiến lực đạt tới một mức nhất định, sẽ có những kỹ năng đặc biệt mà người chơi có thể sử dụng. Chiến lực của tôi vừa đạt trên 400, chỉ được coi là thành viên bình thường trong hội."
"Chiến lực 400…" Giản Tinh Ý khẽ lặp lại, ánh mắt có chút bối rối. Ở một nơi mà chiến lực trung bình của người chơi chỉ loanh quanh 100-200, 400 rõ ràng là con số khiến người ta phải ngước nhìn.
Như để tăng thêm sự thuyết phục, Ánh Lửa bồi thêm một câu, giọng tự hào hơn hẳn:
"Mà không chỉ vậy đâu nhé. Tôi còn là đội trưởng nhỏ của một phân đội dưới trướng Sơn Hải nữa đó!"
Vừa nhắc đến Sơn Hải, ánh mắt Ánh Lửa lấp lánh sự sùng bái, hệt như một fan cuồng chính hiệu. Rõ ràng anh ta không chỉ là một thành viên bình thường mà còn là một fanboy chân chính của hội mình.
Giản Tinh Ý im lặng, trong lòng không khỏi cảm thán. Bồ Đào Sơn Đỉnh quả nhiên là cái tên ngưu bức đỉnh cao, đến mức giờ đây còn chia ra cả phân đội riêng biệt. Thế giới này đúng là ngày càng vượt xa tưởng tượng của cậu.
Kỹ năng chiến đấu quả nhiên cũng giống như kinh doanh, đạt đến một mức nhất định sẽ có kỹ năng đặc thù. Nghĩ đến đây, Giản Tinh Ý liếc nhìn Ánh Lửa. Rõ ràng anh ta không có ý định tiết lộ chi tiết kỹ năng của mình, cũng như cách sử dụng hay những hạn chế đi kèm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi-đây chắc chắn là đòn sát thủ mà ai cũng muốn giữ kín.
"Khanh khách..."
Một âm thanh kỳ dị vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Tinh Ý.
"Rắc... Rắc…”
Giản Tinh Ý rùng mình, ánh mắt lập tức chuyển sang xác của tên sẹo đao. Cơ thể hắn run lên bần bất, đôi mắt đột ngột mở to. Làn da vốn tái nhợt dần chuyển sang màu đỏ tím thâm sì, bốc mùi thối rữa nồng nặc. Các đường gân máu nổi rõ trên khuôn mặt, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu như máu.
Hắn đang... biến dị!
"Chết tiệt!" Giản Tinh Ý hốt hoảng, không kịp nghĩ ngợi mà lui liền mấy bước, trốn ngay sau lưng Ánh Lửa. Ánh Lửa nhíu mày, nhưng không hề tỏ ra bất ngờ. Anh ta cúi người, dùng mũi chân khéo léo đá khẩu súng lục của tên sẹo đao lên. Rõ ràng anh định dùng nó để kết thúc con tang thi, nhưng nghĩ ngợi một chút, anh liền đổi ý.
"Đạn dược quý giá, không nên lãng phí," Ánh Lửa lẩm bẩm, rồi ném khẩu súng cho Giản Tinh Ý. Cùng lúc, anh rút ra cây cung của mình, giương tên, nhằm thắng vào đầu con tang thi.
Vυ't!
Mũi tên xé gió lao đi, đâm thắng vào trán con tang thi, kết thúc nó ngay trước khi nó kịp đứng dậy.
Ánh Lửa quay lại, nhún vai nói với Giản Tinh Ý: "Khẩu súng đó, nếu cậu muốn thì cứ giữ. Nhưng chỉ là súng lục cấp C, không thể so được với súng trường. Uy lực cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu đâu.".
Thấy Giản Tinh Ý vẫn còn ngơ ngác, Ánh Lửa tiếp lời: "Hơn nữa, vật phẩm của người chết chỉ tồn tại trong một tháng, sau đó sẽ bị hệ thống thu hồi. Vậy nên, có giữ thì cũng chỉ dùng được một thời gian thôi.".
"Cảm, cảm ơn...!" Giản Tinh Ý ôm chặt khẩu súng lục trong tay, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt. Có còn hơn không! Đây quả thực là một món quà bất ngờ trong hoàn cảnh này.
Ánh Lửa sau khi giúp xong liền quay người rời đi, tiến về phía quầy NPC để mua thức ăn.
Giản Tinh Ý đứng tại chỗ, há hốc mồm ngạc nhiên. Không hổ danh người của Bồ Đào Sơn Đỉnh, dám tiêu tiền ở nhà ăn—nơi đắt đỏ nhất tận thế này!
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, thông báo hệ thống liên tục hiện lên: