Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 21

"Đừng lắm lời! Mau giao đồ ăn ra!" Một tên khác nạt lớn, giọng điệu đầy thúc ép.

Nghe thấy tiếng quát nạt vang lên, Giản Tinh Ý thầm run.

Đối mặt với đám người bất chấp tất cả, cậu không dám chắc bọn họ sẽ dừng lại ở việc hù dọa. Nếu chọc giận, rất có khả. năng họ thật sự ra tay gϊếŧ người.

Nghĩ đến đó, Giản Tinh Ý hiểu rằng cứng đối cứng chỉ chuốc thêm họa. Cậu cúi đầu, nằm chặt quai ba lô, lòng thầm than: Mạng quan trọng hơn. Vì vài hũ rau ngâm mà mất mạng, đúng là không đáng.

Cắn răng, Giản Tinh Ý gật đầu miễn cưỡng nόi: "Được rồi.. hôm nay coi như tôi xui."

Giản Tinh Ý chỉ tay về phía ba hũ rau ngâm trên bàn, lạnh nhạt nói: "Tất cả đều cho mấy người. Thả tôi đi đi."

Thái độ dứt khoát của cậu khiến đám người thoáng sững sờ. Bọn họ không ngờ cậu lại dễ dàng giao ra đồ ăn như vậy, không một chút phản kháng.

Sao lại ngoan ngoãn thế? Chẳng lẽ nó còn dư rất nhiều? Ba lô kia chắc vẫn còn đầy ắp đồ ăn?

Đám người nghĩ vậy mà hai mắt sáng lên. Nhưng họ đâu hiểu rằng, lý do Giản Tinh Ý không phản kháng chỉ vì cậu… hoàn toàn chẳng có khả năng phản kháng.

Phản kháng cái gì chứ, chiến lực chỉ có 6, có khác nào châu chấu đá xe không?

Ngay khi cậu định xoay người rời đi, giọng tên mặt sẹo vang lên: "Đứng lại!"

Hắn nhe răng cười, ánh mắt đầy toan tính:

"Ba lô của mày chắc chắn còn đồ. Đừng hòng qua mặt bọn tao. Lôi hết ra đây!"

Quá đáng!

Giản Tinh Ý cau mày, cố giữ giọng bình tĩnh: "Xin lỗi, nhưng ba lô của tôi không còn gì nữa."

Tên sẹo đao cười khẩy, không chút tin tưởng:

"Lừa ai chứ, nhóc con? Đừng để bọn tao phải nổi nóng."

Hắn giơ khẩu trung liên trong tay lên, cười nham hiểm: "Cho phép bọn tao xem quyền hạn kiểm tra ba lô của mày. Muốn tao tin, thì để bọn tao tự kiểm tra!"

Nghe đến đây, Giản Tinh Ý cắn chặt răng.

Đánh thì chắc chắn không lại. Nhưng nếu giao cả số đồ ăn ít ỏi còn lại, chẳng khác nào chết đói. Làm sao bây giờ?

Nhớ đến lời dặn dò của Trà Trà, cậu liều mình thử vận may, giả vờ bình tĩnh nói: "Vừa nãy tôi đã dùng thiết bị đầu cuối để gọi người của Bồ Đào Sơn Đỉnh tới đây. Nếu các người tiếp tục làm loạn, coi chừng bị nghiêm trị."

Đám người thoáng giật mình, nhưng tên sẹo đao chỉ cười nhạo: "Tiểu quỷ, không ai nói với mày à? Mặt mày chẳng giấu nổi tâm tư đâu."

Giản Tinh Ý: "…"

Đúng là bọn vô lại!

Tên mặt sẹo cười phá lên, quay sang đồng bọn nói như chế giễu: "Đúng là nực cười! Bồ Đào Sơn Đỉnh hiện giờ còn bận rộn ra ngoài cày tài nguyên, ai rảnh mà mò về thành trấn. chứ?"

Một giọng nói trầm ổn, bình thản vang lên từ phía xa: "Tao đây."

Đám người giật mình, đồng loạt quay lại nhìn.

Một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa, dáng vẻ có phần lôi thôi với mái tóc xù như quạ. Cơ bắp rõ nét dưới lớp áo khoác dày khiến Giản Tinh Ý liên tưởng đến mấy tay vận động viên thời đại học. Gương mặt cương nghị của anh ta như được đẽo từ đá, nhưng ánh mắt lại mang vẻ ôn hòa kỳ lạ.

Người đàn ông bước tới gần, giọng điệu chính trực: "Ta là thành viên của Bồ Đào Sơn Đỉnh. Các người ở đây làm gì vậy?"

Một tên trong nhóm hét lên hoảng loạn: "Lừa gạt thôi! Lão đại, Bồ Đào Sơn Đỉnh sẽ không đến thành trấn đâu!"

"Phải đó! Chắc chắn là giả!" Một tên khác phụ họa.

Tên mặt sẹo siết chặt lấy Giản Tinh Ý, một tay vòng qua cổ cậu, tay còn lại đặt khẩu súng lạnh ngắt ngay thái dương cậu. Hắn gằn giọng, ánh mắt hung ác: "Tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác! Cút ngay, nếu không tao bắn chết thằng nhãi này, rồi đến lượt mày!”

Người đàn ông dừng bước, nhíu mày, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như đang trò chuyện: "Ai, thật sự không thể thương lượng sao? Nhất định phải động thủ à?"

Tên mặt sẹo bĩu môi, nhưng không nói thêm. Người đàn ông thở dài, nhún vai: "Xem ra, không còn cách nào khác.".

Anh ta dừng một chút, nhấc tay, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành, rồi đột ngột búng tay một cái.

Phụt!

Trong chớp mắt, đầu tên mặt sẹo như nổ tung. Máu tươi cùng những mảnh vụn bắn ra tung tóe, nhưng kỳ lạ thay, không một giọt nào vấy lên người Giản Tinh Ý

Tên mặt sẹo buông thống khẩu súng, cả người đổ ập xuống đất. Sau khi vài cái co giật, hắn bất động.

Người đàn ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhìn đám người còn lại và nói, giọng nhẹ như gió thoảng: "Đã bảo rồi, đừng gây chuyện mà."

Giản Tinh Ý đứng cứng đờ, chỉ có một suy nghĩ chạy qua đầu: ...?!

Người đàn ông này… với nụ cười ôn hòa như một người hàng xóm thân thiện, vừa thẳng tay tiễn một kẻ cầm đầu xuống mồ.

Hai tên còn lại sợ đến mức hồn bay phách lạc, một tên thậm chí... tè cả ra quần. Đúng theo nghĩa đen. Quần hắn ướt nhẹp, rõ ràng không phải loại "mạnh mẽ" mà chỉ là mấy gã đi theo hùa, mượn oai hùm