Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 20

Bình Minh Ló Dạng có đủ loại bản đồ đa dạng. Phần lớn là cảnh quan tự nhiên như núi lửa, sông suối, rừng rậm, sa mạc, eo biển... Trong những khu vực nhân tạo ngoài sân huấn luyện PVP và các nhà xưởng, bệnh viện định kỳ sẽ làm mới tài nguyên, thì Bình Minh trấn là nơi đặc biệt nhất. Đây là thành phố duy nhất trong trò chơi có NPC hoạt động, đồng thời là trung tâm mậu dịch sầm uất.

Giản Tinh Ý dạo một vòng quanh trấn, nhưng nhanh chóng nhận ra giá linh kiện phổ biến đều cao ngất ngưởng. Vũ khí cấp D thì gần như không có lực sát thương. Với trình độ "gà mờ" của mình, cậu tự nhủ chẳng thà không cần, nhưng ngay cả cấp C cũng có giá lên đến vài ngàn.

Cậu mở ba lô, kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền.

【Bình Minh tệ: 666】

Giản Tinh Ý cạn lời: Thần kim đây mà.

Chiến lực 6, đồng vàng 666... Cậu tự hỏi liệu mình có phải là "lão lục" không, hay đời này chỉ định mãi gắn bó với con số 6.

Thở dài một hơi, Giản Tinh Ý không khỏi cảm thán: Mình đã nghĩ quá đẹp rồi. Kiếm tiền khó thật!

Rời khỏi cửa hàng linh kiện với vẻ mặt chán nản, cậu bất giác đi ngang qua một nhà ăn. Ngay lúc đó, một ý tưởng bất ngờ lóe lên trong đầu cậu.

"Đúng rồi..."

Quán ăn trong trò chơi cũng giống như các cửa hàng khác, mỗi hai tuần sẽ cập nhật món mới, nhưng số lượng thì hạn chế, mà giá cả lại đắt đến mức khó tin.

Trong thời đại này, ngoại trừ những đại lão chiến lực cao không sợ thiếu tài nguyên, ít người dám phung phí tiền bạc ở quán ăn. Các món ở đây đều là những gì Giản Tinh Ý đã mở khóa trong thực đơn. Nếu tự tay nấu, chỉ cần nguyên liệu là có thể làm ra với chi phí rất thấp. Nhưng nếu gọi món từ quán ăn, giá cả sẽ leo thang đến mức khó hiểu.

Vì vậy, cậu chẳng hứng thú gì với việc ăn uống tại đây. Nhưng lần này, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu cậu: Tại sao không làm ngược lại nhỉ?

Quán ăn NPC không chỉ bán đồ ăn mà còn nhận thu mua nguyên liệu. Nếu cậu bán nguyên liệu cho NPC, liệu họ có trả tiền cho cậu không?

Nghĩ là làm, Giản Tinh Ý lập tức bước vào quán ăn. Cậu đưa hai hũ củ cải muối cho NPC và nhận lại... 50 Bình Minh tệ.

Cậu cạn lời.

Hóa ra NPC trả tiền dựa trên độ hiếm của nguyên liệu. Mà củ cải trắng lại chẳng phải thứ gì quý giá, chất lượng cũng chỉ bình thường. Bởi vậy, số tiền nhận được ít ỏi cũng không có gì lạ.

Giản Tinh Ý định thử đổi thêm lần nữa, nhưng...

【Xin lỗi! Ngài đã đạt giới hạn đổi trong chu kỳ của nhà ăn!】

Hệ thống đúng là khắc nghiệt. Không chỉ keo kiệt mà còn giới hạn cơ hội kiếm tiền của người chơi!

Giản Tinh Ý cúi đầu lầm bầm, miệng không ngừng oán giận, bàn tay nhanh chóng nhét từng hũ rau ngâm vào ba lô.

Mải loay hoay, cậu hoàn toàn không để ý ánh mắt đầy toan tính đang chăm chú dõi theo mình từ góc khuất nhà ăn.

Xó xỉnh nơi bóng tối bao phủ, vài tên du côn mắt sáng như sói đói, chằm chằm nhìn vào chiếc ba lô căng phồng của Giản Tinh Ý.

Cậu giật mình khi nhận ra không khí có gì đó không ổn. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Một luồng hơi thở phả vào gáy khiến cậu xoay người lại theo phản xạ. Đập vào mắt là bốn gã đàn ông to lớn như hộ pháp, đã bao vây cậu từ lúc nào. Giản Tinh Ý thấp bé đứng giữa bọn họ, trông chẳng khác nào một cây cỏ nhỏ bị che khuất bởi rừng cây cổ thụ.

Tên cầm đầu, một gã mặt đầy sẹo, lạnh lùng bước lên trước. Hắn chỉ tay về phía chiếc ba lô, giọng khàn khàn nhưng đầy uy hϊếp:

"Tiểu bạch kiểm, để lại đồ ăn của mày. Nếu không thì đừng trách bọn tao ra tay độc ác."

Giản Tinh Ý sững người. Bộ não chưa kịp nghĩ cách xử lý, mà đôi tay đã theo phản xạ siết chặt quai ba lô, ánh mắt lấp lánh tia đề phòng.

Nơi này là thành trấn cơ mà! Giản Tinh Ý sững người. Cậu còn nhớ rõ trên Kênh Thế Giới, thông cáo lúc nào cũng nhấn mạnh: "Nghiêm cấm người chơi gây rối trong khu vực thành trấn!" Trước đó, vụ Cô Lang và Phi Dĩ bị tập kích cũng xảy ra ở bên ngoài. Ngoài kia, tranh đoạt tài nguyên còn có thể viện cớ "thích nghi sinh tồn". Nhưng trong thành trấn mà động thủ, rõ ràng là phá hỏng quy tắc chung.

Nuốt xuống nỗi sợ đang dâng lên, Giản Tinh Ý hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói: "Nơi này là khu mậu dịch, các người không thể gϊếŧ người ở đây."

Một tràng cười khinh bỉ vang lên. Tên mặt sẹo, mắt đỏ quạch, nhếch miệng nói như quát: "Ha ha ha.. tiểu tử, thi triều sắp tới! Chúng ta đều phải chết cả lũ! Đến giờ còn bận tâm cái lũ phá quy tắc vớ vẩn đó sao? Quy tắc gì? Do Bồ Đào Sơn Đỉnh định ra hay hệ thống quy định? Ai mà thèm quan tâm!".

Tên bên cạnh hắn hùa theo, giọng the thé: "Đúng thế! Dù có chết tao cũng không muốn làm ma chết đói!"