[ Người chơi [Ánh Lửa] dùng điểm mua cơm thất bại, ngài đã đạt đến giới hạn suất cơm trong nhà ăn ]
[ Người chơi [Ánh Lửa] dùng điểm mua cơm thất bại, ngài đã đạt đến giới hạn dùng cơm trong nhà ăn ]
...
Giản Tinh Ý trợn tròn mắt. Vậy mà còncó người đạt tới giới hạn dùng cơm tại nhà ăn? Đây là điều mà cậu trước nay chưa từng nghĩ đến.
Không lâu sau, từ quầy ăn phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau khổ.
"Muốn chết đói rồi...!" Ánh Lửa ôm bụng, mặt mày ỉu xìu, rõ ràng thất vọng vì không mua được đồ ăn.
Giản Tinh Ý: "..."
Nhìn dáng vẻ bất lực của Ánh Lửa, Giản Tinh Ý không nỡ. Cậu lén lút bước lại gần, ngập ngừng nói: "Tôi... tôi có một ít rau ngâm... Không ngon bằng đồ nhà ăn, nhưng ngài có thể dùng tạm được không?"
Cậu nghĩ, dù sao Ánh Lửa đã cứu mạng mình, lại còn tặng cả khẩu súng lục. Đây là cách báo đáp nhỏ nhoi của cậu thôi.
"A?!" Đôi mắt của Ánh Lửa sáng rỡ, lấp lánh đầy cảm kích. "Thật sự cho tôi sao?"
Giản Tinh Ý gật đầu lia lịa, như thể sợ anh ta đổi ý.
Ánh Lửa cảm động đến suýt rơi lệ. Anh ta nhận lấy hai vại rau ngâm từ tay Giản Tinh Ý, miệng không ngừng cảm ơn. "Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt! Nhưng tôi không thể nhận không như vậy được..."
Anh dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Như thế này đi, cậu quét mã thanh toán cho tôi."
"...A?"
Giản Tinh Ý ngây người, mở đầu cuối trong trạng thái mơ màng. Cái quái gì vậy? Rau ngâm mà cũng phải thanh toán sao?!
[ đinh! ]
[ người chơi [ Ngân Hà ] đã được người chơi [ Ánh Lửa ] đưa tặng [ Bình Minh tệ x5000] ]
Giản Tinh Ý: “……??”
Đồng tử của Giản Tinh Ý co rút mạnh, ánh mắt hiện rõ vẻ ngơ ngác cùng biểu cảm như một chú nai vàng ngơ ngác chưa hiểu chuyện đời.
Cái này ….kiếm tiền cũng quá dễ rồi?!
Sau khi Ánh Lửa rời đi, Giản Tinh Ý đứng yên tại chỗ, ánh mắt thất thần, đầu óc quay cuồng với hàng loạt ý tưởng.
Hành động của Ánh Lửa đã khơi dậy trong cậu một ý niệm mới. Hiện tại, đồ ăn rõ ràng là một mặt hàng cực kỳ quý giá. Rất nhiều người không thể ăn được một bữa cơm đàng hoàng, thậm chí không ngại cướp bóc giữa ban ngày như đám người vừa rồi.
Nghĩ kỹ lại, chắc chắn có không ít người sẵn sàng bỏ tiền ra mua lương thực, chỉ cần giá cả hợp lý. Với những đại lão như Ánh Lửa, tuy họ không thiếu tiền, nhưng việc phải vất vả tìm kiếm đồ ăn trong vùng đất cằn cỗi này vẫn là một vấn đề lớn. Nếu không đến bước đường cùng, ai lại nguyện ý đứng xếp hàng ở nhà ăn để rồi nhận thông báo "đạt giới hạn" một cách đầy xấu hổ như vậy?
Đồ ăn – thứ mà trong mạt thế này lại trở thành "kẻ san bằng tất cả." Bất kể giàu nghèo, tất cả đều phải đối mặt với cùng một sự thật: sự khan hiếm.
Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Giản Tinh Ý như tia chớp xé toạc bóng tối. Nếu đây là cơ hội để mình kiếm tiền... tại sao không tận dụng?
Không cần bán đồ ăn cho NPC lấy tiền lẻ, cậu có thể niêm yết chúng lên thương thành, bán trực tiếp cho… người chơi!
Giản Tinh Ý hưng phấn đến mức suýt hét lên. Cậu đột nhiên nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng: Trong hệ thống, 20 vạn kinh nghiệm của hiệp hội không chỉ có thể đổi bằng chiến lực! Thậm chí có thể dùng Bình Minh tệ để đổi thành giá trị kinh nghiệm!
Đúng vậy, mình không cần chiến đấu cũng có thể kiếm được kinh nghiệm!
Cậu xiết chặt tay, ánh mắt bùng cháy ý chí mãnh liệt.
Có lẽ… mình không đến mức tuyệt vọng như đã nghĩ.
Nghĩ là làm, cậu lập tức bắt tay vào thử nghiệm. Cậu lôi từ trong túi ra một vại rau ngâm – món cậu tự tin nhất trong mấy ngày qua – đem lên sàn thương nhân trực tuyến để kiểm tra giá trị.
Hệ thống nhanh chóng phản hồi:
[ Xin lỗi, thương phẩm của ngài chưa đạt tiêu chuẩn giá trị tối thiểu, không thể tiến hành giao dịch. ]
Giản Tinh Ý: "..."
Bất đắc dĩ, cậu nhấn mở phần chi tiết đánh giá. Kết quả khiến cậu muốn đập đầu xuống bàn: chất lượng thực phẩm quá thấp. Nguyên nhân? Củ cải trắng vốn đã là nguyên liệu rẻ tiền, lại còn được trồng trên một mảnh đất kém chất lượng.
"Đáng giận thật chứ!" Cậu hét lên.
Kế hoạch lớn vừa nảy ra đã bị dập tắt ngay trong trứng nước. Nhưng dù vậy, cậu không cho phép mình từ bỏ.
Vấn đề hiện tại chồng chất: không đủ tiền mua trang bị, không đủ tiền mở rộng đồng ruộng, sản lượng thực phẩm quá thấp. Thêm vào đó là 20 vạn kinh nghiệm để nâng cấp hiệp hội đang treo lơ lửng như thanh kiếm Damocles. Nếu không giải quyết được, cậu không có cách nào tiếp tục sinh tồn.
Giản Tinh Ý cẩn thận cân nhắc. "Vậy bây giờ cách nhanh nhất để kiếm tiền là gì? Đồng ruộng."
Thay vì chi 5 vạn Bình Minh tệ để mua thêm một mảnh đất, chi phí đó còn không bằng việc nâng cấp chất lượng năm mảnh ruộng hiện có. Nếu đất đai được cải thiện, không chỉ năng suất tăng mà chất lượng thực phẩm cũng sẽ được nâng cao.