Điềm Thê

Chương 12: "Nhưng tôi lại muốn, thì sao bây giờ?"

Giản Triết theo phản xạ đẩy mạnh Hạ Nhiên ra.

"Ai da, trời ơi!" Hạ Nhiên nhăn mặt, ngũ quan nhăn nhó thành một khối, giọng đầy oan ức: "Thẹn quá hóa giận hả?"

"Nói linh tinh nữa thì ra đường ngủ luôn!" Giản Triết hậm hực đáp, quay người bước vào bếp, không thèm để ý đến anh nữa.

Cô rót một nửa cốc nước, uống cạn, cảm thấy chưa đủ, lại rót thêm nửa ly nữa.

Đứng bên bồn rửa, cô ngước nhìn ra ngoài phòng khách. Thấy cửa phòng tắm đã đóng lại, cô không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

Chính mình bị làm sao thế này? Đúng là dẫn sói vào nhà mà.

Giản Triết cười khổ tự chế giễu bản thân. Cô lắc đầu, nhặt hai viên vitamin trên kệ bếp, nuốt cùng nước.

Không lâu sau, Hạ Nhiên bước ra khỏi phòng tắm. Tóc anh còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống cổ, thấm vào chiếc áo cũ. Anh thản nhiên nói:

"Bác sĩ Giản, giúp tôi bôi thuốc với."

Giản Triết đang đứng bên cửa sổ, trả lời tin nhắn trên WeChat. Nghe thấy vậy, cô nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt không thể nhịn được nữa:

"Bả vai anh dài thế mà không tự bôi được à?"

Hạ Nhiên nhún vai, giọng vô tội:

"Tôi với không tới."

Cô thở dài, châm chọc:

"Đã bảo 1m88 mà tay ngắn thế này à?" Nhưng dù nói vậy, cô vẫn tiến lại gần anh. "Thuốc đâu?"

Anh đưa ra một hộp thuốc mỡ, một gói thuốc giảm đau, và một chai bôi tan máu bầm.

Hạ Nhiên cởϊ áσ, để lộ làn da còn ẩm nước. Những thớ cơ rắn chắc kéo dài xuống vùng lưng, xương sống uốn thành một đường cong nhẹ ôm lấy eo.

Giản Triết liếc thấy một hình xăm nhỏ trên phần eo bên sườn anh, cô buột miệng:

"Xăm hình để tán gái hả? Tên cô nào đây?"

Hạ Nhiên bật cười, hạ vai xuống để cô dễ bôi thuốc:

"Không. Tôi không ngu đến mức làm chuyện đó. Eo tôi bị thương, để lại sẹo xấu nên xăm hình để che đi. Chưa cưới vợ mà lưng đầy sẹo thì ai dám lấy?"

Giản Triết khẽ nhíu mày, nhìn kỹ. Đúng là có một vết sẹo dài, màu đỏ sẫm, kéo từ lưng xuống gần hông. Cô hỏi, giọng trầm xuống:

"Là vết thương từ dao sao?"

Hạ Nhiên đáp, giọng bình thản:

"Vâng. Một cú đâm bằng dao. Chỉ thiếu chút nữa là tổn thương thận."

Câu nói thản nhiên ấy làm Giản Triết khựng lại, bàn tay đang bôi thuốc cũng chậm hơn. Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ im lặng tiếp tục công việc, ánh mắt có chút gì đó khó tả.

Giản Triết dừng tay sau khi bôi xong lớp thuốc cuối cùng, nhìn thoáng qua bờ vai đầy thương tích của Hạ Nhiên, rồi hỏi:

"Những người đó, tại sao lại muốn hãm hại anh, đẩy anh vào đồn công an?"

Hạ Nhiên nhún vai, trả lời như thể chẳng có gì to tát:

"Trước kia từng có chút qua lại."

"Anh đã giúp họ làm việc gì đó," Giản Triết bình tĩnh nói, ánh mắt sắc bén hơn. "Và chắc chắn không phải chuyện nhỏ, ân oán rất lớn."

Hạ Nhiên cười nhẹ, cố gắng xoa dịu không khí:

"Bác sĩ Giản, cô từng lăn lộn xã hội đen à? Ai da, nhẹ chút, đau chết mất!"

Giản Triết thu tay lại, đứng lên, bước được hai bước thì dừng lại.

"Tôi có một câu hỏi luôn muốn hỏi anh."

Hạ Nhiên đang ngồi trên sofa, vừa mặc áo vừa lười biếng đáp:

"Cô hỏi đi."

"Lần trước, ở Tử Đề, tại sao anh lại giúp tôi?" Cô xoay người, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nghiêm túc.

"Muốn nghe thật lòng không?" Hạ Nhiên tựa lưng vào sofa, giọng đầy vẻ thoải mái:

"Bởi vì cô xinh đẹp."

Giản Triết: "…"

Nhìn vẻ mặt của cô, Hạ Nhiên ngồi thẳng dậy hơn, ánh đèn trong phòng khách phản chiếu lên khuôn mặt anh, làm nó dịu dàng hơn một chút.

"Lúc đó, cô tức giận, cầm chai bia lao tới như muốn đánh người. Nhưng tôi có thể khẳng định, cô không dám đập vào đầu hắn. Tôi nghĩ, cô mà cứ thế này thì bị hắn bắt nạt đến chết thôi."

Giản Triết đứng im, tay nắm chặt lại, nhưng không nói gì.

"Tiểu bạch kiểm đó họ Lục, đúng không?" Hạ Nhiên tiếp tục, giọng đầy vẻ khinh bỉ:

"Tô son trát phấn, yếu đuối như thế, chắc làm vịt cũng chẳng chịu nổi mấy đòn. Uống chút rượu mà cứ tưởng mình là vua."

"Đừng nói như thế về anh ấy," Giản Triết cau mày, tuy trong lòng cũng có chút bất mãn với Lục Bình Nam, nhưng vẫn biện giải:

"Anh ấy là người rất có tài."

Hạ Nhiên xì một tiếng, không giấu được vẻ mỉa mai:

"Biết chơi đàn piano, biết chơi bóng rổ, thế là tài hoa sao? Nhưng hắn bắt nạt cô, làm tổn thương tình cảm của cô, vậy thì mẹ nó chẳng đáng làm người."

Lời nói thẳng thắn của anh khiến Giản Triết ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, đột nhiên hỏi:

"Vậy tại sao anh lại thích tôi?"

Hạ Nhiên không né tránh, để mặc ánh mắt cô dò xét mình, rồi bình thản trả lời:

"Lần ở nhà Lão Triệu, cô đã cứu vợ của ông ấy. Lúc đó tôi nghĩ, người phụ nữ này đáng để tôi yêu thương."

Giản Triết khựng lại, cảm giác có gì đó trong lòng hơi rung lên.

Thấy vậy, Hạ Nhiên nén cười, giọng trêu chọc:

"Đỏ mặt rồi kìa? Này, đừng quay đi, đỏ đến tận cổ rồi!"

Giản Triết hít sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, rồi nghiêm mặt nói:

"Nhưng tôi không thể cho anh điều gì cả."

Hạ Nhiên nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút sâu lắng trong đôi mắt:

"Đừng lo, tôi không cần cô phải cho. Chỉ cần cô vẫn là chính mình, vậy là đủ rồi."

"Nhưng tôi lại muốn, thì sao bây giờ?" Hạ Nhiên cười nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như thể câu nói ấy là một lời khẳng định chứ không phải câu hỏi.

"Kể cả thế, tôi cũng không thể cho anh bất cứ điều gì." Giản Triết mím môi, giọng trầm xuống. "Đừng lãng phí thời gian vào tôi."

Hạ Nhiên vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười trên môi càng khiến cô rối bời:

"Thời gian có lãng phí hay không, là do tôi quyết định."

Sự điềm nhiên của anh khiến Giản Triết càng thêm mất phương hướng. Cô cố giữ vẻ nghiêm túc:

"Tôi chỉ là một bác sĩ, tôi chỉ biết chữa bệnh."

"Không." Hạ Nhiên nhìn thẳng vào cô, giọng trầm thấp nhưng ánh lên vẻ chắc chắn. "Cô có thể cứu cả mạng tôi."

Nói xong, anh bật cười, giọng điệu pha chút đùa cợt, nhưng trong ánh mắt vẫn còn đọng lại sự chân thành.

Giản Triết trợn mắt, bày ra biểu cảm bất lực đến cực độ. Cô nhún vai, xoay người bước đi, nhưng vừa quay lưng, vẻ mặt lại đầy khổ não, thầm nghĩ: Gặp phải cái loại "kẹo mạch nha" không dứt ra được này, đúng là muốn chết mà!

Đột nhiên, giọng Hạ Nhiên vang lên từ phía sau, kéo cô trở về thực tại:

"Giản Triết, nếu không thử một lần, làm sao cô biết được?"

Cô dừng bước, xoay đầu lại, cau mày hỏi:

"Biết cái gì?"

"Biết cảm giác được tôi yêu thương."

Nụ cười nhàn nhạt của anh kết hợp với ánh mắt dưới ánh đèn dịu dàng, như tạo nên một hình ảnh hoàn toàn khác biệt. Một Hạ Nhiên mạnh mẽ, bất cần thường ngày, giờ đây lại mang vẻ ôn nhu khiến trái tim người đối diện không khỏi xao động.

Lời nói của anh không hoàn toàn nghiêm túc, nhưng lại nhẹ nhàng, như từng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng Giản Triết, khiến cô không thể phớt lờ.

Cô quay người bước thẳng về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Một cánh cửa ngăn hai người. Nhưng cảm xúc tinh tế, những suy nghĩ rối bời trong lòng cô, lại như tràn qua ngực, không thể ngăn cản.

Khi đang đứng ngẩn ngơ, di động trong túi cô rung lên. Móc ra xem, là một yêu cầu kết bạn trên WeChat.

Tên người gửi: [Hạ Nhiên]

Ngay sau đó, từ phòng khách truyền đến giọng nói quen thuộc của anh:

"Lương y như từ mẫu, bác sĩ Giản ơi!"

Giản Triết không nhịn được cười, mọi cảm giác bực bội tích tụ suốt cả buổi tối như tan chảy thành một dòng nước ấm dịu dàng.

Trong phòng khách, Hạ Nhiên cầm điện thoại trên tay, vài giây sau đã thấy thông báo yêu cầu kết bạn của anh được chấp nhận.

Anh nhướng mày, cuối cùng mới thật sự thả lỏng. Anh ngả người xuống sofa, click vào trang cá nhân WeChat của Giản Triết.

Bằng hữu vòng (dòng thời gian) của cô rất đơn giản, gần như cả tháng mới có một bài đăng. Gần nhất là ngày 8 tháng 2:

"Có người nói tôi gϊếŧ gà chết tương rất đẹp, ăn uống bùng nổ, cuối cùng không khống chế được ăn sạch cả nồi cơm."

Hạ Nhiên bật cười. Đây chính là ngày anh lần đầu gửi tin nhắn trêu chọc cô. Thì ra cô cũng nhớ chuyện đó.

Anh chuyển về giao diện trò chuyện, gõ nhanh một tin nhắn:

"Tưởng rằng cô sẽ đăng những bài về dưỡng sinh và lối sống lành mạnh chứ."

Chỉ vài giây sau, Giản Triết đã phản hồi:

"Đó là sở thích của người trung niên, tôi còn rất trẻ."

Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ cong lên, anh tiếp tục nhắn:

"Không phải phụ nữ đều thích chụp ảnh selfie sao? Lật cả vòng bạn bè của cô mà không thấy lấy một tấm."

Giản Triết trả lời:

"Đều là người quen, ngày nào cũng gặp rồi, đăng nữa lại làm phiền mắt người khác."

Hạ Nhiên nhìn màn hình, ngón tay dừng lơ lửng giữa không trung. Cuối cùng, anh gõ một câu:

"Vậy đừng làm phiền họ, nhưng đừng bỏ sót tôi."

Tin nhắn được gửi đi, nhưng một phút trôi qua, bên kia vẫn im lặng.

Ngay khi Hạ Nhiên định gửi tiếp một tin nhắn, điện thoại của anh rung lên. Là một hình ảnh Giản Triết gửi đến.

Trong ảnh, là một con heo đang quỳ gối trên mặt đất, dập đầu đầy châm biếm.

Hạ Nhiên bật cười lớn, phá tan không gian yên tĩnh của phòng khách. Anh nhắn lại:

"Bức chân dung này rất đẹp, tôi sẽ giữ làm ảnh đại diện."

Lần này, Giản Triết không trả lời.

Hạ Nhiên nhếch môi, tắt màn hình điện thoại. Anh nhặt tấm chăn ném bừa lên người, nằm thoải mái trên sofa. Ánh đèn trong phòng khách đã mờ dần, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng như ôm lấy anh vào giấc mộng.

Trong khi đó, Giản Triết trong phòng ngủ đang xem qua vài tài liệu. Đến 11 giờ, cô tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ, cô mở lại dòng thời gian trên WeChat. Ngón tay vừa kéo xuống thì đột ngột dừng lại.

30 phút trước, Hạ Nhiên đã đăng một bài. Đúng tấm hình con heo dập đầu mà cô vừa gửi, kèm theo một biểu tượng cảm xúc:

"Một trái tim đỏ rực, đang nhảy lên."

Cô nhìn dòng trạng thái ấy, khẽ cắn môi, rồi bất giác bật cười. Nhưng nụ cười chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Sau đó, cô lặng lẽ tắt điện thoại, vùi mình vào chăn, lòng mang theo một cảm giác ấm áp khó gọi tên.

__________

Sáng hôm sau, khi Giản Triết bước ra khỏi phòng ngủ, cô lập tức bị bàn đầy bữa sáng làm cho sửng sốt.

Hạ Nhiên đứng trước bàn ăn, sắp xếp chén đũa, quay đầu nhìn cô:

"Hôm nay cô không đi làm à?"

Giản Triết xoa xoa cổ, ngáp dài:

"Không, tôi được nghỉ. Những thứ này là anh làm hết sao?"

"Mì là tôi làm, bánh bao và sữa thì mua dưới tiệm." Hạ Nhiên đưa cho cô một đôi đũa, giọng thản nhiên:

"Nếm thử xem."

Chợt nhớ điều gì, Giản Triết tò mò hỏi:

"Hôm qua anh nói không mang tiền mà?"

"Tiền không đủ để thuê khách sạn, nhưng mua hai cái bánh bao thì vẫn dư." Hạ Nhiên ghé sát lại, vẻ mặt sáng sủa sau một đêm nghỉ ngơi. "Nhưng đừng cảm động quá nhé."

Giản Triết dở khóc dở cười, ngồi xuống bên bàn:

"Cảm động đến mức muốn rớt nước mắt luôn đây này."

Cô cầm đũa, ăn thử bát mì. Mì nấu rất đơn giản, có thịt băm và vài miếng rau xanh, nhưng mùi vị lại thơm phức. Một miếng vào miệng, hương vị trung tính, không có gì đặc biệt nhưng cũng chẳng dở.

"Chờ mãi không thấy cô khen tôi một câu," Hạ Nhiên than nhẹ.

"Anh thích được người khác khen đến thế sao?"

"Không, tôi thích được cô khen." Hạ Nhiên đáp, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại thẳng thắn, đưa thêm ly sữa bò tới trước mặt cô. "Uống đi. Hôm nay cô có kế hoạch gì không?"

Giản Triết cắn ống hút, chậm rãi đáp:

"Về nhà."

"Nhà cô ở đâu?"

Giản Triết liếc nhìn anh, vẻ cảnh giác:

"Tôi không nói cho anh đâu."

Hạ Nhiên bật cười, đầy vẻ bất cần:

"Vẫn còn phòng tôi thế sao?"

"Đúng vậy, phòng sói," Giản Triết không nể nang đáp lại.

"Có bản lĩnh thì cứ phòng tôi đi. Nhưng tôi nói trước,chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ bám chặt, đuổi thế nào cũng không đi được đâu." Hạ Nhiên nhếch môi, giọng nửa đùa nửa thật.

Câu nói bất ngờ làm Giản Triết bị nghẹn sữa bò, cô không nhịn được phun ra, vừa ho vừa xin lỗi:

"Khụ khụ khụ! Xin lỗi, tôi không cố ý."

Sữa bò bắn đầy lên mặt Hạ Nhiên, anh lùi lại một bước, nhăn mặt than:

"Bác sĩ Giản, cô định làm gì tôi thế này!"

Giản Triết vừa ho vừa cười, rút hai tờ khăn giấy đưa cho anh:

"Ai bảo anh nói linh tinh chứ. Lau đi này."

Hạ Nhiên không nhận, chỉ dùng tay lau qua loa mặt mình rồi đứng dậy, đi thẳng vào bếp để rửa.

Giản Triết cười khẽ, gọi với theo:

"Tủ dưới có thuốc khử trùng đấy!"

Sau bữa sáng, Giản Triết thu dọn đồ đạc. Hôm nay là sinh nhật Đào Khê Hồng, nên cô đã chuẩn bị quần áo làm quà tặng từ trước. Trước khi ra khỏi nhà, cô hỏi Hạ Nhiên:

"Anh có về nhà không? Tôi sẽ đi ngang qua đường Nha Đề, có thể tiện đường đưa anh."

Hạ Nhiên đứng ở cửa, tay cắm túi quần, nghiêng đầu nhìn cô:

"Nhà cô ở ngoại ô à? Chỗ đó toàn đường ra khỏi thành phố."

Giản Triết gật đầu, giải thích:

"Nhà cũ của tôi ở gần đó. Cũng không xa lắm đâu."

Hai người bước ra khỏi thang máy, vừa tới hiên ngoài, một giọng nói vang lên:

"Giản Triết."

Ngoài đường, Lục Bình Nam mở cửa xe bước xuống. Khi ánh mắt anh ta chạm phải Hạ Nhiên, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

Giản Triết thoáng bất ngờ khi thấy Lục Bình Nam ở đây. Cô đứng im tại chỗ, chưa kịp phản ứng.

Lục Bình Nam nhìn Hạ Nhiên, gương mặt mang chút khó chịu. Anh ta chỉ vào Hạ Nhiên, tự tiện phán đoán:

"Hắn lại tới quấy rầy em à?"

Hạ Nhiên giữ vẻ bình tĩnh, như thể chẳng nghe thấy lời nào.

Giản Triết há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Cô không muốn giải thích.

Lục Bình Nam khoanh tay, căng chiếc áo khoác trên eo, giọng mỉa mai:

"Hắn không biết tự lượng sức mình sao? Chỉ là thuốc cao dán trên da chó mà thôi."

Sau đó, anh ta đổi ngay sắc mặt, quay sang Giản Triết, cười tươi:

"Anh nhớ hôm nay là sinh nhật dì, nên chuẩn bị một món quà nhỏ."

Hôm nay, Lục Bình Nam ăn mặc rất chỉnh chu: áo len trắng, dáng vẻ bảnh bao, đứng bên chiếc siêu xe trông không khác gì một bạch mã hoàng tử.

Giản Triết vẫn chưa động đậy, như đang lưỡng lự. Tất cả sự do dự của cô đều lọt vào mắt Hạ Nhiên.

"Ê," Hạ Nhiên khẽ đẩy vai cô, giọng như thể đang trêu chọc:

"Sao đứng ngẩn ra thế?"

Giản Triết liếc nhìn anh, ánh mắt phức tạp như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Không phải em thích cậu ta sao? Giờ người ta đích thân tới, mà em cứ mụ ra thế này." Hạ Nhiên nén cười, nói tiếp:

"Đi đi, đừng lãng phí cơ hội."

Những lời này như thúc đẩy Giản Triết. Cô bước về phía Lục Bình Nam theo bản năng, nhưng đi được vài bước lại quay đầu hỏi:

"Thế anh về kiểu gì?"

Hạ Nhiên xua tay, tỏ vẻ bất cần:

"Lo việc của mình đi."

Giản Triết tiếp tục bước đi, dáng vẻ nhẹ nhàng như cánh bướm. Trong khi đó, nụ cười trên gương mặt Lục Bình Nam lại lộ ra sự đắc ý khiến người ta khó chịu.

Hạ Nhiên đứng đó, tay vuốt túi quần trống rỗng, cảm giác như trong lòng cũng thiếu mất một mảnh lớn.

Dù vẻ ngoài tỏ ra bình thản, trong lòng anh lại tràn ngập sự hụt hẫng. Anh nhìn xuống đôi giày, cố gắng xoa dịu cảm giác nản lòng bằng cách cọ mạnh mũi giày xuống mặt đất.

Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên và sững sờ.

Ở phía bên kia đường, Lục Bình Nam đang tức tối ra mặt, còn Giản Triết lại quay ngược trở về phía anh.

Cô bước thẳng về phía anh, gương mặt mang vẻ bình tĩnh, nhưng khác hẳn với vẻ do dự ban nãy. Thậm chí, trong mắt cô còn phảng phất nét cười nhẹ.

"Sao cô lại quay lại?" Hạ Nhiên cố tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt không giấu được tia mừng rỡ. Anh buông lời châm chọc:

"Không dẫn theo tên tiểu bạch kiểm kia đi gặp gia đình à? Lại túng thiếu gì thế?"

Giản Triết dừng trước mặt anh, đáp lại một cách tự nhiên:

"Tôi túng đấy, anh làm gì được tôi?"

Nói xong, cô lấy chìa khóa xe từ túi xách, bước nhẹ về phía chiếc xe.

"Còn không lên xe?"

Hạ Nhiên ngẩn ra vài giây, rồi không kiềm được sự hân hoan trong lòng. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, bước nhanh theo cô, nhưng trong đầu lại nghĩ:

Ai bảo tôi không quản được cô? Sau này, cô muốn gì cũng là tôi quản hết.