Điềm Thê

Chương 11: Tắm ở nhà bác sĩ Giản

Giản Nghiêm Thanh thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái, nhưng ông chỉ khẽ giơ tay ra hiệu:

"Vào văn phòng chờ ba."

Ông tiếp tục xử lý công việc còn dang dở, phê duyệt và ký kết các văn kiện khẩn cấp. Sau khi hoàn tất, ông dặn thư ký:

"Hôm nay tạm dừng ở đây. Mai họp đúng giờ."

Trong khi chờ đợi, Giản Triết ngồi trong văn phòng đợi 15 phút. Thư ký mang đến cho cô một đĩa trái cây, nhưng cô chỉ cầm lên rồi đặt xuống.

Giản Nghiêm Thanh bước vào, tháo lỏng cà vạt, giọng dịu lại:

"Hôm nay rảnh mà tới thăm ba sao?"

Giản Triết đặt tách trà xuống, đứng dậy, nói thẳng vào vấn đề:

"Ba, con muốn nhờ ba giúp một chuyện."

"Chuyện gì?" Ông đi vòng ra sau bàn làm việc, nhấp một ngụm trà.

Giản Triết kể lại toàn bộ câu chuyện, từ vụ việc của Hạ Nhiên, lời buộc tội vô lý, đến việc anh không cho cô đứng ra làm chứng. Lời lẽ cô ngắn gọn nhưng rõ ràng, không giấu đi chút căng thẳng.

Nghe xong, Giản Nghiêm Thanh trầm ngâm không nói. Bầu không khí trở nên nặng nề.

Cảm thấy bất an, Giản Triết định nói thêm gì đó, nhưng ông đã cầm điện thoại riêng, bước ra ngoài để thực hiện một cuộc gọi.

__________

Vùng ngoại thành phía Bắc.

Trong phòng thẩm vấn của đồn công an, Hạ Nhiên bị trói chặt trên ghế thẩm vấn, cả tay lẫn chân đều không thể cử động. Ánh đèn dây tóc sáng rực chiếu thẳng vào mắt anh.

Người thẩm vấn nhìn anh, giọng điệu nghiêm nghị:

"Ngày 18 tháng 12, vào khoảng 9 giờ sáng, anh đã trói nạn nhân trong một con hẻm vắng và gọi điện đe dọa cha cô bé. Điều này có đúng không?"

Hạ Nhiên khẽ nhếch môi, cười nhạt:

"Đúng cái khỉ khô."

Vừa dứt lời, người đứng phía sau dùng lực bóp mạnh vào vai phải bị thương của anh. Cơn đau ập đến khiến trán Hạ Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Anh nghiến răng, chửi thề:

"Đồ chết tiệt!"

Người kia không hề dừng tay, thẳng tay giơ gậy định vụt tiếp:

"Cho mày biết thế nào là cuồng!"

Hạ Nhiên cùng chiếc ghế bị đẩy ngã nhào xuống đất. Anh ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nhìn đối phương, giọng gằn mạnh:

"Các người giỏi thì cứ làm đi, đừng để tôi sống ra ngoài, tôi thề sẽ kiện chết cả đám các người!"

Người cầm gậy, đôi mắt đầy hung ác, cười nhạt:

"Tiểu tử, miệng cứng nhỉ? Phía trên bảo rồi, xử lý mày đến chết luôn!"

Gã nhấc chân lên, chuẩn bị đạp xuống. Nhưng ngay lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Một người đàn ông mặc thường phục vội vã bước vào, đi thẳng đến thì thầm với người thẩm vấn.

Vẻ mặt người này lập tức chuyển sang căng thẳng. Ông ta đứng dậy, chỉ tay vào Hạ Nhiên:

"Thả người ngay!"

Người cầm gậy sững sờ:

"Gì cơ? Không thể được! Phía trên rõ ràng bảo chúng ta…"

"Tôi bảo thả người!" Người thẩm vấn quát lớn, vừa nói vừa đi vòng qua bàn, nhanh chóng tháo còng tay cho Hạ Nhiên. Ông ta hạ giọng, cảnh cáo người vừa đánh Hạ Nhiên:

"Phía trên nào? Sở trưởng lớn hay cục trưởng lớn? Thị cục vừa gọi điện đấy, đích thân yêu cầu thả người!"

Hạ Nhiên nghe thấy những lời này, ánh mắt thoáng qua chút nghi ngờ.

Anh nhấc tay xoa nhẹ vai đau, đứng dậy, từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Bên ngoài, gió lạnh rít lên từng hồi, mang theo cái lạnh cắt da.

Đêm dài, con đường phía trước vẫn mịt mờ, nhưng ánh mắt Hạ Nhiên dần lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường.

__________

Hạ Nhiên vừa bước xuống bậc thang của đồn công an thì một chiếc xe màu trắng lướt đến, chặn ngay đường đi của anh.

Ánh mắt anh thoáng lóe lên sự cảnh giác. Khi cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Giản Triết hiện ra, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn anh. Hai người đối diện nhau trong im lặng.

Từ vẻ kinh ngạc ban đầu, ánh mắt Hạ Nhiên dần trở nên bình tĩnh, cuối cùng nhếch lên một nụ cười trêu chọc.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Giản Triết tức giận, gằn giọng:

"Tôi đến để xem cánh tay anh có bị chặt đứt chưa thôi!"

Hạ Nhiên nghiêng đầu, làm bộ đáng thương:

"Chặt đứt thì ai đau?"

"Cứ để đứt đi!" Giản Triết bực bội quay đầu, ngón tay siết chặt vô-lăng.

Hạ Nhiên không nói gì, chỉ đứng đó, thong thả rút một điếu thuốc từ túi áo, cắn vào miệng, như thể chẳng vội vàng chút nào.

Giản Triết hít một hơi sâu, rồi khẽ thở dài, vẻ mặt bất lực nhưng giọng vẫn nghiêm nghị:

"Còn không lên xe?"

Hạ Nhiên nhếch môi, nụ cười nửa đùa nửa thật hiện lên rõ ràng, nhưng cuối cùng, anh vẫn ngoan ngoãn bước về phía xe.

Hạ Nhiên nhướng mày ngồi xuống ghế phụ, gương mặt với vết thương do đòn đánh càng làm anh có thêm vài phần ngổ ngáo.

Giản Triết lái xe, sườn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị. Hạ Nhiên rút điếu thuốc khỏi miệng, thả lại vào hộp thuốc, dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, lười biếng nói:

"Thấy tiệm thuốc thì thả tôi xuống. Cánh tay đau muốn chết, tôi cần mua chút thuốc."

Giọng cô băng lạnh:

"Đau chết đi cũng đáng."

Hạ Nhiên cười khổ, nén đau từ bả vai bị thương, giọng nhỏ nhẹ hơn:

"Xin lỗi, tôi luôn lớn tiếng với cô. Nhưng nói thật, trong tình huống đó, cô không nên can dự vào. Đám đó không phải là người tốt."

Giản Triết liếc anh, ánh mắt lạnh nhạt:

"Tôi thấy anh cũng chẳng phải người tốt."

Dù lời lẽ gay gắt, nhưng nghe lời giải thích của anh, trong lòng cô cũng dịu đi đôi chút.

Hạ Nhiên biết mình không còn sức để đôi co. Anh im lặng, biểu cảm trên mặt cứng đờ.

"Phía trước có tiệm thuốc, dừng xe đi. Cô về nhà sớm một chút."

Giản Triết không nói gì, chỉ nhấn ga, xe lướt qua tiệm thuốc như một cơn gió.

Hạ Nhiên: "…"

Cô lấy điện thoại, vừa bấm số vừa nói:

"Alo, Trần chủ nhiệm, tôi là Tiểu Giản đây. Đã muộn thế này còn làm phiền anh, thật ngại quá. Đúng vậy, tôi có một người bạn bị thương ở tay, muốn nhờ anh xem giúp. Vâng, khoảng 15 phút nữa tôi đến."

Cúp máy, biểu cảm trên gương mặt Giản Triết lại lạnh như băng.

Hạ Nhiên khẽ cười, giọng trêu chọc:

"Học kỹ thuật đổi sắc mặt ở Tứ Xuyên phải không? Xuất sắc đấy. Gọi cửa sau cho tôi à? Thú thật, bác sĩ Giản, cô không ghét tôi đến mức đó, đúng không?"

Nghe vậy, Giản Triết bất giác siết chặt tay lái, cảm nhận nhịp tim hỗn loạn nhưng cố giữ bình tĩnh:

"Tôi chỉ không muốn chấp nhặt với anh thôi."

Lông mày Hạ Nhiên khẽ nhướng lên, trong lòng như mở hội. Anh cảm giác sự hân hoan trong ngực mình giống như vừa mở nắp lon Coca, bọt khí ào lên xối xả.

Anh ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía Giản Triết, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên cổ cô:

"Bác sĩ Giản, thật đúng là lương y như từ mẫu."

Cổ Giản Triết bất giác run lên, cả người nổi da gà. Hô hấp của cô trở nên rối loạn, giọng giận dữ:

"Cách xa tôi ra!"

Hạ Nhiên cười khẽ, rút lại tư thế, giọng bình thản:

"Phía trước không có gì mà cô lại đạp phanh gấp làm gì?"

Giản Triết quát:

"Câm miệng!"

Hạ Nhiên tựa lưng vào ghế, nghĩ thầm: Đúng là thẹn quá hóa giận.

__________

Bệnh viện, khoa chỉnh hình.

Hạ Nhiên đã được chụp X-quang và kiểm tra kỹ lưỡng. Sau khi kết thúc, anh xách theo một túi thuốc bước ra.

"Đúng là đi cửa sau tiện lợi thật. Đừng nói gì buổi tối, ngay cả ban ngày nếu không chịu xếp hàng hai tiếng thì đừng mong được khám." Anh đi theo sau Giản Triết, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn, cười nói:

"Nhưng mà, cô có thể chậm lại một chút được không? Vừa nãy còn khen cô là lương y như từ mẫu đấy."

Giản Triết dừng bước, khoanh tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt bất mãn:

"Anh đúng là người…"

"Người không nhìn nhầm cô." Hạ Nhiên cắt lời, chỉ cách cô chưa đầy hai mét. Giọng anh đột nhiên trở nên dịu dàng, ánh mắt cũng ôn nhu hơn:

"Mạnh miệng, mềm lòng, lại thiện lương. Tay thì dài, eo lại nhỏ, còn rất xinh đẹp."

Giản Triết khựng lại, ngỡ ngàng vài giây, rồi bật cười, vừa bất lực vừa tức cười:

"Anh khen người mà cũng phải mang vần nữa à?"

Hai người đứng đó, nhìn nhau không nói gì. Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, không khí giữa họ như chậm lại, những lời chưa nói cứ lặng lẽ tan dần.

Giản Triết mím môi, khẽ nói:

"Thôi, đi nào, tôi đưa anh về."

Hạ Nhiên bước tới gần, ánh mắt thoáng chút áy náy:

"Xin lỗi nhé. Ban đầu tôi nói sẽ đến đón cô tan làm, cuối cùng lại làm loạn cả buổi tối thế này."

Giản Triết đáp, giọng không mấy để tâm:

"Không cần xin lỗi. Anh có đến hay không, đối với tôi cũng chẳng sao cả."

Hạ Nhiên thở dài, lắc đầu cười khổ:

"Phụ nữ như cô, đúng là chuyên nhắm ngay tim người ta mà đâm dao nhỏ."

Giản Triết giơ chìa khóa xe lên, lắc lắc:

"Tranh thủ lúc tôi chưa đổi ý, lên xe đi."

Hạ Nhiên ngừng lại, nói:

"Trong nhà chỉ có bà ngoại. Tôi mà về thế này chắc bà bị dọa đến bệnh tim mất. Cô đi đi, tôi tự tìm chỗ ngủ qua đêm."

Giản Triết nhíu mày:

"Anh có tiền không?"

Hạ Nhiên nhún vai, cười bất đắc dĩ:

"Sớm bị người ta lục soát hết rồi."

"Không có tiền thì anh định đi đâu thuê phòng?"

"ATM ven đường chắc chắn đủ ấm để tránh gió."

Giản Triết không trả lời, cũng không quay đầu. Cô bước thẳng về phía trước, bóng dáng cao gầy dần nhỏ lại dưới ánh đèn đường.

Hạ Nhiên đứng yên, cúi đầu, chân đạp nhẹ trên mặt đất hai cái, như đang tự nhủ điều gì. Đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì…

"Ê."

Là giọng của Giản Triết.

Hạ Nhiên quay lại. Giản Triết đứng xa, nhưng giọng nói của cô vang lên rõ ràng, lạnh nhạt:

"Nhà tôi ở gần đây. Anh ngủ trên sofa."

Mười từ, đơn giản, bình tĩnh, không chút nhiệt tình. Nhưng với Hạ Nhiên, đó như một đòn trúng tim. Trong lòng anh, một cảm giác bình yên và thỏa mãn trào lên, không cách nào diễn tả thành lời.

Giản Triết chuẩn bị mọi thứ cho Hạ Nhiên, từ ghế sofa nhỏ, gối, chăn đến tấm thảm lông. Cô chỉ tay:

"Sofa hơi nhỏ, anh lấy hai chiếc ghế xếp lại nếu cần. Đây là chăn và gối, nếu vẫn lạnh thì còn có thảm lông nữa. À, nếu muốn xem TV thì điều khiển nằm ở dưới bàn."

Cô nhanh chóng dọn dẹp và quay lưng định đi vào phòng ngủ, cố gắng phớt lờ sự hiện diện mạnh mẽ của anh trong không gian này.

"Bác sĩ Giản," Hạ Nhiên đột ngột lên tiếng. "Tôi có thể mượn phòng tắm để tắm một chút không?"

"Được," Giản Triết đáp, rồi ngừng lại như nhớ ra điều gì. "Chờ chút, tôi lấy khăn tắm cho anh."

Cô đi vào phòng ngủ, để Hạ Nhiên lại trong phòng khách. Anh bắt đầu đánh giá căn hộ.

Căn hộ không lớn, khoảng 50-60m², nhưng đủ rộng rãi cho một người sống một mình. Trang trí đơn giản, gọn gàng, với một bức tường treo ba bức ảnh. Trong ảnh là Giản Triết và một chàng trai trẻ.

Khi Giản Triết trở ra với một chiếc khăn tắm màu xanh, cô giải thích:

"Đó là em trai tôi. Nó nhỏ hơn tôi ba tuổi."

Hạ Nhiên gật đầu, ánh mắt dời khỏi bức ảnh.

"Tình cảm chị em tốt thật."

Giản Triết khẽ nhếch môi, nửa đùa nửa thật:

"Bị ép buộc thôi, nó phiền lắm. Như trẻ con vậy."

"Đầu óc hay thể chất?" Hạ Nhiên hỏi, nhận lấy khăn tắm, giọng khàn khàn cười.

"Cả hai." Giản Triết bật cười. "Dáng cao tận 1m88 mà vẫn là đứa bé to xác."

Hạ Nhiên nhướng mày, ánh mắt trêu chọc:

"Vậy là cao bằng tôi."

"Cao 1m88? Anh mà cao thế à?" Giản Triết nheo mắt nghi ngờ, liếc nhìn anh.

Hạ Nhiên ra vẻ khó chịu:

"Gì đây, ánh mắt đầy hoài nghi? Lại đây, đo thử đi."

Giản Triết không chịu thua, tiến đến, giơ tay đo khoảng cách từ đầu anh đến đầu mình.

"Không giống lắm. Tôi đoán anh nhiều nhất là 1m85 thôi. Nhìn này, tay tôi còn chạm được. Nếu là Đào Tinh Lai thì chắc chắn—"

Cô ngừng lời, nhận ra khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên quá gần. Gương mặt Hạ Nhiên hiện rõ ý cười, đôi mắt không hề giấu diếm nhìn thẳng vào cô, như muốn khóa chặt ánh mắt cô.

Cả hai chỉ cách nhau một cánh tay. Khoảng cách ngắn ngủi này khiến Giản Triết cảm giác như chỉ cần thêm một giây, cô sẽ lọt vào vòng tay anh.

Hạ Nhiên cúi đầu, giọng trầm thấp vang lên ngay bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai:

"Phát hiện rồi à? Tôi thật sự chỉ có 1m85 thôi, bác sĩ Giản… Cô đúng là giỏi thật đấy."

Câu nói và giọng điệu ấy khiến Giản Triết đứng im tại chỗ, không biết nên giận dữ hay bối rối.

Giản Triết giật mình, lùi lại một bước, ánh mắt đầy sự bất lực, không biết phải phản ứng ra sao.

Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ nhếch lên, nụ cười mang chút bất cần:

"Được rồi, tôi đi tắm."

Trước khi anh bước vào phòng tắm, Giản Triết theo phản xạ nói với theo:

"Khóa cửa kỹ vào đấy!"

Hạ Nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu cố ý châm chọc:

"Sao thế? Sợ không kiềm chế được bản thân à?"

Giản Triết nhíu mày, chưa hiểu ý anh:

"Cái gì cơ?"

"Sợ không kiềm chế được, vọt vào nhìn tôi." Hạ Nhiên cười nhàn nhạt, cố ý thêm:

"Không sao đâu, nếu cô muốn xem, tôi có thể biểu diễn 18 tư thế cho cô, miễn phí."

Giản Triết vừa buồn cười vừa bực mình:

"Anh!"

"Thấy cô cười là tốt rồi." Giọng Hạ Nhiên dịu lại, mang theo sự chân thành hiếm thấy. "Nói muốn làm cô vui, nhưng luôn làm toàn chuyện khiến cô bực mình."

Lời nói của anh đơn giản, thẳng thắn đến mức chẳng cần trau chuốt hay tô vẽ, nhưng lại khiến Giản Triết bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô im lặng, không phản bác, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hạ Nhiên nhìn biểu cảm ấy, khẽ cười:

"Giản Triết."

Nàng ngẩng đầu:

"Ừ?"

Khi Giản Triết vẫn đang lơ đãng, Hạ Nhiên đã cởϊ áσ. Cơ bắp săn chắc, những vết bầm xanh tím đan xen trên cơ thể hiện ra rõ ràng, tạo nên một sự hòa quyện kỳ lạ giữa đau đớn và sức mạnh, như một bữa tiệc thị giác đầy ấn tượng.

Nụ cười trên môi anh thoáng hiện lên sự dịu dàng pha chút tự tin:

"Kỳ thực, cô có một chút hứng thú với tôi, đúng không?"

Lời nói ấy như một đòn đánh trúng vào sự phòng bị của Giản Triết, khiến cô nhất thời không biết phải đáp lại ra sao.