Năm đó lựa chọn võ lâm minh chủ, Đan Hiệp Thông muốn Đường môn ủng hộ mình, nhưng Đường môn đã từ chối và giữ thái độ trung lập.
Sau chuyện đó, Đan Hiệp Thông mang h/ận trong lòng, bí mật hạ thủ với Đường môn.
Các đệ tử của Đường Môn trôi dạt khắp nơi, Thiện Nhược vô tình biết được việc Đan Hiệp Thông vào bởi vì tình yêu mà tiến cung.
Giang hồ và triều đình, trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng.
Vì để tìm được đệ tử đã tiến cung, Thiện Nhược mới đánh chủ ý lên người Thái hậu.
Nhưng Thái hậu thăng trầm nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một người phụ nữ không rõ lai lịch?
Theo lời kể của Thiện Nhược, điều tra được Đan Hiệp Thông cũng rõ ràng mối quan hệ của hắn với hoàng hậu.
Vì vậy, bà không vạch trần Thiện Nhược mà giữ nàng ở bên cạnh. Ý đồ dùng người trong giang hồ để giải quyết người trong giang hồ.
Điều duy nhất mà Thái hậu không ngờ được là người con trai mà bà đã vất vả nuôi nấng bấy lâu, căn bản đã mặc nhận và dung túng cho tất cả những điều này.
Thái hậu thua là thua ở việc bà nhất định phải đưa ra bằng chứng, luôn cho rằng con trai mình là nạn nhân.
Ta khác với bà, ta không cần bằng chứng, hoàng đế cũng không phải là con của ta.
Ta mang theo h/ận th/ù, từ đ/ịa ng/ục bò ra để phục th/ù.
Dáng vẻ của Thụy Phương đã thay đổi, có bảy phần rất giống với hoàng hậu.
Trước đó ta hỏi nàng: "Thụy Phương, ngươi có chịu thay đổi dung mạo, tự mình b/áo th/ù không? Chỉ cần ngươi trở thành phi tần của hoàng đế, đợi sau khi làm rõ chuyện này, ngươi lựa chọn rời khỏi cung hay ở lại trong cung ai gia đều sẽ sắp xếp chu đáo cho ngươi.
Nghe vậy, Thụy Phương trong mắt lóe lên hào quang trước nay chưa từng có, nặng nề qu/ỳ xuống nói tạ ơn ân sủng của ta.
Hoàng hậu đã mang thai được năm tháng, vốn có thể làm chuyện phu thê.
Nghe nói là do khi hoàng đế ở trong cung của hoàng hậu, củi khô gặp lửa nóng, hoàng hậu chảy m//áu, đứa trẻ suýt nữa không giữ được.
Đan thị vệ gọi ngự y ngay trong đêm mới có thể cứu được thai nhi trong bụng hoàng hậu.
Đêm đó binh hỗ mã loạn, thân là Thái hậu, ta đương nhiên phải có mặt chủ trì đại cục.
Hoàng hậu còn đang mê man ngủ trong phòng, hoàng đế khoác áo ngoài ngồi ở điện ngoài, cau mày. Đan Hiệp Thông không thấy bóng dáng.
Một luồng hương không rõ mùi ch/áy trong nội điện, che đi mùi hương phức tạp trong không khí, xoa dịu cảm xúc của mọi người có mặt.
“Hoàng nhi à, dù sao thì con cũng còn trẻ, có đôi lúc, quá th/ô l/ỗ rồi.”
Ta cầm chiếc khăn gấm, khẽ che mũi, thấp giọng nói. Trên mặt hoàng đế hiện lên một tia gượng gạo.
“Mẫu hậu nói đúng, chuyện này là nhi thần không đúng.”