"Hiện nay trong hậu cung, ngoài hoàng hậu ra, cũng không có một phi tần đàng hoàng nào cả. Hoàng nhi à, nếu người thực sự nàng đơn, hãy mời thêm một vài phi tần vào cung."
Những phi tần khác trong hậu cung sớm đã bị sự dung túng của hoàng đế và sự tà/n á/c của hoàng hậu khiến cho ai ch*t thì ch*t, ai đi//ên thì đi//ên.
"Mẫu hậu, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Trong lòng nhin thần chỉ có một mình Thi Ngọc." Hoàng đế nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, cho Hoàng Bảo Toàn ở phía sau lưng hắn một ánh mắt.
Tên thái giám vì sự vui vẻ mà ch/ì tri/ết ta đến ch*t, giờ không còn dám nhìn thẳng vào ta nữa.
Hắn cúi mình, nhẹ nhàng khuyên răn hoàng đế.
“Hoàng thượng, thái y nói rằng cho đến khi nương nương sinh con, người không thể động phòng, vẫn còn năm tháng nữa. Nô tài đã vì người chọn ra vài nha đầu, đã thông qua điều giáo nhất định sẽ khiến người hài lòng."
"Thật sao?"
Đôi mắt của hoàng đế sáng lên.
"Đó là đương nhiên, hoàng thượng có thể yên tâm, hoàng hậu nương nương yên tâm dưỡng thai, sẽ không biết chuyện này."
“Nếu đã như vậy, đêm nay đưa người đến gặp ta”
Tại sao hoàng đế thà rằng cùng người khác chia sẻ hoàng hậu, cũng là không phải nàng thì không được chứ. Ta biết rõ nhất, bởi vì hoàng đế có thói quen giường chiếu đặc biệt, chỉ có hoàng hậu mới có thể chịu đựng được hắn.
Chỉ có lúc làm việc đó với hoàng hậu mới là hưởng thụ.
Đây là bí mật mà ta đã phát hiện ra khi còn làm trong cung của hoàng hậu.
Hoàng đế và hoàng hậu mới là cặp đôi bi/ến th/ái nhất!
Thụy Phương, là người từng trải qua sự tr/a t/ấn của Hoàng Bảo Toàn, hoàn toàn có thể ứng phó được.
Thụy Phương vào điện Điện Cần Chính, trở thành thị nữ thân cận của hoàng đế.
Ta đã cảnh cáo nàng rồi, đừng nóng vội, là của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng.
Ta ra lệnh cho hoàng hậu ở trong Phượng Nghi cung an tâm dưỡng thai.
Gần đây, ban ngày hoàng đế đưa Đan Hiệp Thông đến cung điện của nàng trong một thời gian, thời gian còn lại đều là qua lại với Thụy Phương.
Hoàng đế mỗi ngày đều có mỹ nhân bên cạnh, không hề cảm thấy ngày tháng khó khăn.
Nhưng Đan Hiệp Thông và hoàng hậu lại vì phải nhịn quá lâu, dần dần trở nên thấp thỏm không yên.
Một ngày nọ, hoàng hậu cuối cùng vẫn là cô đơn không chịu nổi, nấu một chén chè đến cung điện của hoàng đế.
Nàng vừa đến cửa, bèn nghe thấy truyền đến giọng nói vừa đ/au đ/ớn vừa ho/an lạ/c của người phụ nữ từ bên trong.
Lập tức s/ốc đến mức đá/nh vỡ chén chè trong tay, Hoàng Bảo Toàn thấy thế, lập tức tiến lên nịnh nọt nói: "Ôi chao, hoàng hậu nương nương, sao người lại đến đây?"