“Ta và chị em tốt Tú Trạch, đều là nha hoàn thân cận lớn lên bên cạnh nàng, năm đó nàng vì để tránh được sủng ái, nàng đã để Tú Trạch thay mình thị tẩm. Nhưng sau đó nàng lại phải lòng hoàng thượng bèn đem thứ Tú Trạch cho thái giám, Tú Trạch bị tr/a t/ấn đến ch*t.”
“Nàng vừa không thể buông tay tình lang, cũng vừa phải lòng hoàng thượng, kết quả ba người cấu kết tằng tịu với nhau, hoàng thượng cư nhiên lại đồng ý.”
"Họ ở chuyện trong giường chiếu, đủ loại kiểu dáng. Nhưng nàng vì an toàn, mỗi lần đều yêu cầu thái giám Hoàng Bảo Toàn thí nghiệm trên người ta. Nô tỳ thật sự là… đ/au kh/ổ vô cùng! Người không ra người q/uỷ không ra qu/ỷ mà sống như vật, thật sự là quá đ/au kh/ổ, không bằng cược cả m/ạng sống này cùng bọn họ cá ch*t lưới rách! Thái hậu, cầu xin người hãy nghiêm trị hoàng hậu!”
Lời của Thụy Phương thực sự khiến ta kinh ngạc, không ngờ hoàng hậu lại biếи ŧɦái đến vậy. Ta thở ra một hơi dày đặc, dặn dò nói: "Thụy Phương, trước mắt ngươi hãy giữ bí mật và ở trong Cung Thọ Khang, việc xử trị hoàng hậu, còn cần phải tính kế lâu dài."
Sau khi Thụy Phương ra ngoài, Thiện Nhược cô cô bưng trà vào. Mùi thơm của trà tràn ngập, xuất thân từ một nha hoàn là ta, làm sao từng được nếm loại trà ngon như vậy, nghĩ đến thân phận của mình, ta chỉ nếm thử một chút.
"Thiện Nhược, ai gia còn nhớ, ngươi cả dược cả đ/ộc đều tuyệt đỉnh?”
Đồng tử của Thiện Nhược hơi co lại, lập tức qu/ỳ xuống. Trong trí nhớ của mình, nàng chưa bao giờ thể hiện y thuật của mình trước mặt Thái hậu.
Nhưng lúc này nàng không muốn xác định điều gì, nàng chỉ thành thật trả lời:
“Đúng vậy, thưa Thái hậu, người có phân phó gì?”
"Có thể thay đổi diện mạo cho Thụy Phương không?"
Khuôn mặt nhăn nheo của Thiện Nhược đột nhiên sống động trở lại, ánh mắt khi nhìn ta lấp lánh phát sáng.
Có vẻ như suy đoán của ta đã đúng. Thiện Nhược vẫn đang hy vọng Thái hậu sẽ ra tay.
Thật ra hoàng cung gió yên biển lặng, từ lâu đã ẩn giấu rất nhiều người trên giang hồ.
Thái hậu lệ Phật, thường ở trong núi lâu ngày, cũng là vào mùa xuân năm nay, vì để điều tra hoàng hậu mới hồi cung.
Một lần nọ, bà đưa các cung nữ của mình đi du xuân, bắt gặp Thiện Nhược, cả người đầy bùn và bất tỉnh ở trên núi.
Thái hậu đã cứu nàng. Thiện Nhược nói rằng gia đình nàng đã bị bọn sơn tặc gi*t h/ại, một mình nàng trốn thoát đến đây, cầu xin Thái hậu thu nhận.
Từ đó, Thiện Nhược trở thành đại cung nữ đắc lực bên cạnh Thái hậu.
Trên thực tế, không phải Thái hậu đã cứu Thiện Nhược, mà là Thiện Nhược đã chọn Thái hậu.
Thiện Nhược không phải là một phụ nữ bình thường, nàng là hậu duệ của Đường môn.
Cả gia đình nàng cũng không phải bị bọn cư/ớp gi*t mà là bị Đan Hiệp Thông di/ệt môn.