Hoàng hậu hạ thế uy phong bước vào phòng ta.
"Tú Trạch, đừng trách ta. Hoàng thượng là đứa con của trời, ngươi cùng hoàng thượng có chuyện phu thê, đó là phúc phận. Ngươi biết đấy, ta và Hiệp Thông đã định chung thân, ngươi và hoàng thương đã có chuyện phu thế, vậy sau này thay ta thị tẩm đi. Đợi sau này hoàng thượng ch/án gh/ét vứt bỏ ta, ta liền cho ngươi rời cung."
Nói xong, nàng ném một thỏi bạc cho ta.
Thỏi bạc đó rơi vào chăn của ta, tạo thành một cái lỗ hõm cũng làm tan vỡ lòng tự tôn của ta. Nhưng ta lại có thể làm gì chứ?
Ta thân là n/ô l/ệ, thân bất do kỷ, chỉ hy vọng hoàng hậu nói lời sẽ giữ lấy lời.
Nhưng ta không đợi được đến ngày hoàng đế ch/án gh/ét hoàng hậu, ta chỉ đợi được đến khi nàng đem lòng yêu hoàng thượng.
Lúc này Đan Hiệp Thông vì nàng mà vào cung làm thị vệ.
Nàng hai bên đều khó xử, bị giằng xé ở giữa hai người nam nhân.
Nhưng điều đó không ngăn được nàng coi ta là cái gai trong mắt, dù sao thì ta và nam nhân nàng yêu từng phát sinh chuyện phu thê.
Thái giám thân cận của hoàng đế, Hoàng Bảo Toàn, luôn ngấp nghé muốn có được ta.
Mà hắn trong lúc vô tình đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hoàng hậu và Đan Hiệp Thông.
Khi đó, hoàng hậu đang ở giữa hai người đàn ông, chưa đạt được sự hòa hợp.
Để bịt miệng hắn, hoàng hậu đã cho ta uống thuốc c/âm và thứ ta cho hắn.
Ta đã phải chịu đựng sự tr/a tấ/n không phải là người.
Nhưng sau đó, hoàng đế phát hiện ra mối quan hệ giữa hoàng hậu và Đan Hiệp Thông, không những không trách tội, ngược lại còn thăng hắn làm thành thị vệ được cầm kiếm cạnh hoàng thượng, ba người họ sống hạnh phúc cùng nhau.
Sau khi ta ch*t, linh hồn ta bay đến Phượng Nghi cung.
Nhìn thấy hoàng hậu nằm yên bình giữa hai người đàn ông, ba người không mảnh vải che thân.
Mà ngoài cửa, hai tay Thụy Phương vẫn duy trì động tác bịt tai, mơ màng buồn ngủ. Tất cả điều này đều vô cùng lố bịch.
Thụy Phương được Thiện Nhược cô cô bí mật đưa về cung của ta.
Ta cho Thiện Nhược lui xuống, chỉ còn lại ta và Thụy Phương hai người trong phòng.
Chuyện trùng sinh quá mức kỳ lạ, ta không dám dễ dàng nói với ai.
"Nô tì tham kiến Thái hậu."
Thụy Phương qu/ỳ trên mặt đất, suốt đời trong mắt vẫn tràn ngập hạnh phúc lẫn bối rối.
"Đứng dậy đi, ngươi có thể nói cho ai gia nghe xem tại sao ngươi lại h/ận hoàng hậu như vậy không?"
Nàng vừa im lặng vừa xắn tay áo lên, trên cánh tay đầy vết thương, những vết bỏng đếm không xuể, vừa nhìn thật sự khiến người ta rất s/ốc.
"Hoàng hậu căn bản không phải là người!”