Rõ Ràng Là Công Bốn Nhưng Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 19

Hai người đeo khẩu trang nhưng toát ra hai khí chất hoàn toàn khác biệt.

Vệ Uẩn không nhìn Tạ Trụ. Trong lòng cậu nghĩ rằng, Tạ Trụ dần thoát khỏi bóng tối tinh thần, dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng hẳn là cực kỳ ghét cậu.

Cậu cũng cố gắng tránh tiếp xúc với Tạ Trụ, thái độ tự nhiên, ánh mắt chỉ hướng về hòa thượng bên cạnh.

Người đến chùa cầu bùa bình an không hiếm, hòa thượng cũng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ nói: "Thắp hương và bùa bình an ở cùng một chỗ. Nếu thí chủ muốn cầu bùa bình an, hãy đến chính điện phía trước."

"Chỉ là một lát nữa, tượng Phật ở chính điện cần sửa chữa, có thể sẽ tạm thời mời khách ra ngoài. Nếu hôm nay thí chủ cần gấp, thì đi ngay bây giờ là tốt nhất."

Hòa thượng phụ trách hướng dẫn, thái độ rất hòa nhã.

Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn trời, trong lúc bọn họ nói chuyện, mưa đã rơi nặng hạt hơn. Ban nãy chỉ là mưa nhỏ, giờ mặt đất đã đọng thành từng vũng nước.

Hòa thượng thấy mưa lớn, bèn quay vào tăng xá lấy một chiếc ô giấy dầu màu vàng, đưa cho Vệ Uẩn.

"Vị thí chủ này cũng muốn đến chính điện thắp hương, phiền hai vị cùng đi."

Dòng người trong chùa không đông, ô dự phòng cũng không nhiều. Ban nãy vài du khách đã mượn vài chiếc, trong tăng xá chỉ còn lại một chiếc cuối cùng.

Hòa thượng đưa ô cho Vệ Uẩn, chắp tay hành lễ rồi rời đi để hướng dẫn những người khác.

Vệ Uẩn vốn định tránh xa Tạ Trụ, giờ lại cầm chiếc ô này, chỉ cảm thấy như cầm phải than nóng. Cậu đành cau mày hỏi: "Đi chung?"

Cậu đã nghĩ sẵn, nếu Tạ Trụ không muốn, thì cậu sẽ đưa ô cho anh ta, còn mình đợi mưa tạnh rồi mới lên chính điện. Cùng lắm thì tối nay ở lại chùa cũng được.

Không ngờ, Tạ Trụ với vẻ mặt lãnh đạm lại liếc nhìn cậu một cái rồi bước tới.

Cái bóng của anh phủ xuống bên cạnh, Vệ Uẩn ngẩn người một chút, đành mở chiếc ô giấy dầu màu vàng ra.

Chiếc ô hòa thượng đưa không lớn lắm, vừa đủ che hai người. Vệ Uẩn giơ cao ô, Tạ Trụ liền bước vào trong.

Khi còn ở dưới tầng hầm, Tạ Trụ đã trông rất cao. Giờ nhìn gần, cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Dù Vệ Uẩn không phải thấp, thậm chí còn cao hơn mức trung bình, nhưng đứng cạnh Tạ Trụ, cậu vẫn thấy mình nhỏ bé. Cái ô này không biết liệu có đủ che không.

Cậu cố gắng không để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ giơ ô cao hơn một chút. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, cả hai im lặng bước đi.

Vệ Uẩn nghĩ rằng họ sẽ cứ thế giữ im lặng, đến khi tới cửa chính điện thì mỗi người một ngả. Ai ngờ, khi bước lên bậc thềm chính điện, Tạ Trụ đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cậu cầu bùa bình an để làm gì?”

Giọng nói của anh lạnh nhạt, khàn khàn, như thể mấy ngày qua không nói nhiều.

Vệ Uẩn ngẩn ra, mãi mới nhận ra anh đang hỏi mình. Cậu theo bản năng muốn nhắc đến chuyện tránh tà, nhưng ngay lập tức nhận ra một điều.

Tạ Trụ không biết gì về tà ma.

Trong nguyên tác, chỉ nói rằng tà ma Cận Hàn Đình thầm yêu Tạ Trụ, luôn đi theo bảo vệ anh, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt anh.

Trong mắt người ngoài, những kẻ mang ý đồ xấu với Tạ Trụ lần lượt gặp báo ứng mà chết, không ai nghĩ đến chuyện linh dị.

Nếu Cận Hàn Đình không trực tiếp xuất hiện trước mặt Tạ Trụ, Vệ Uẩn mà nhắc tới, có lẽ sẽ chỉ khiến hắn nổi giận thêm.

Mắt cậu khẽ động, cuối cùng trả lời một cách qua loa: “Tôi sắp đến một ngôi làng cổ để tham gia ghi hình chương trình thực tế. Cầu bùa bình an để yên tâm thôi.”

Lý do này thực ra không thuyết phục lắm. Trước khi Vệ Uẩn xuyên sách, nhân vật công số bốn mà cậu đóng vai vốn không mê tín. Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác. Tạ Trụ hỏi quá đột ngột, cậu không thể đề cập đến chuyện tà ma.

May thay, Tạ Trụ không hỏi thêm. Anh thậm chí cũng không tỏ ra tò mò trước việc một họa sĩ như cậu lại tham gia chương trình thực tế. Câu hỏi vừa rồi giống như anh chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã bước đến mái hiên chính điện.

Một vài hòa thượng đi ra từ cửa lớn. Vệ Uẩn thu ô lại, chần chừ một chút, gật đầu với Tạ Trụ rồi bước vào trong điện.

Tạ Trụ không vào theo.

“Thí chủ thắp hương trước chứ?” Một hòa thượng đi tới hỏi.

Vệ Uẩn gật đầu, nhận lấy cây nhang đang cháy, quỳ xuống hành lễ.

Trong thế giới trước, cậu cũng từng đến chùa thắp hương, nên không xa lạ với các nghi thức này. Cậu tĩnh tâm lại, không suy nghĩ gì thêm.

Nhưng khi Vệ Uẩn cắm nhang vào lư hương, cậu bất giác nhận ra nhang cháy nhanh hơn bình thường.

Ban đầu, những hòa thượng xung quanh không phát hiện ra điều gì bất thường. Chỉ đến khi nhang được cắm vào lư hương, một trong số họ mới lên tiếng.

“Thí chủ.” Giọng ông hơi ngập ngừng.