Vệ Uẩn khó hiểu ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của hòa thượng, chỉ thấy cây nhang mình vừa cắm đã… gãy lìa tận gốc.
Cây nhang gãy quá bất ngờ, khiến tất cả mọi người trong chính điện đều chưa kịp phản ứng.
Không gian chợt chìm vào yên lặng. Sự việc nhang đồng loạt gãy thường chỉ xảy ra vào những thời điểm đặc biệt, như khi chuẩn bị đóng cửa chùa. Hai nhà sư sau khi định thần lại liền liếc nhìn nhau đầy ý tứ.
Cuối cùng, nhà sư đã mở lời trước đó nhíu mày nói: “Có lẽ lần này hương mới mua chất lượng không tốt.”
“Đem cho thí chủ này thêm một bó khác.”
Vệ Uẩn sớm biết mình có vấn đề, nên khi thấy nhang gãy, cậu chỉ khẽ nheo mắt, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
“Làm phiền sư thầy.”
Cậu không nghĩ đây là điềm lành hay dữ gì cả, chỉ cảm thấy chùa này rất linh, quả thật có thể nhận ra điều bất thường trên người cậu.
Có lẽ lần đầu quá đột ngột, nên lần thứ hai mọi chuyện suôn sẻ hơn nhiều. Sau khi Vệ Uẩn thắp nhang lần nữa và cắm vào lư hương, nhang không gãy nữa. Hai nhà sư khẽ thở phào nhẹ nhõm, hướng dẫn Vệ Uẩn đến khu phòng bên cạnh để cầu bùa bình an.
Cuối cùng, họ không quên dặn dò: “Thí chủ nhất định phải luôn mang theo bùa bình an bên mình trong thời gian tới.”
Bên ngoài vẫn còn người che ô xếp hàng. Hai nhà sư dứt lời liền thu lại ánh nhìn.
Vệ Uẩn không rõ họ có nhận ra điều gì hay không, cúi đầu vuốt nhẹ lá bùa trong tay, sau đó cất vào túi áo.
Chùa này linh thiêng như vậy, hẳn sẽ hiệu nghiệm.
Hơn nữa, tà ma kia hẳn cũng không hận cậu đến mức đó. Trong nguyên tác, công thứ tư đối xử với Tạ Trụ tệ như thế mà tà ma cũng chỉ cắt đứt một cánh tay của hắn. Còn cậu, đã kịp thời tỉnh ngộ, chắc sẽ không đến mức khiến tà ma căm ghét hơn.
Lông mày Vệ Uẩn hiếm hoi giãn ra đôi chút.
Khi cậu bước ra khỏi chùa, trời đã tạnh mưa gần hết. Trận mưa rào lúc nãy chỉ kéo dài trong thời gian cậu ở trong chính điện.
Lúc Vệ Uẩn ra ngoài, không thấy Tạ Trụ đâu, cứ ngỡ anh đã rời đi. Nhưng vừa bước ra, cậu liền thấy dưới chân núi có một đám đông tụ tập.
Vệ Uẩn vô thức kéo lại khẩu trang, nghe thấy vài người trẻ tuổi đi ngang qua nói chuyện đầy phấn khích.
“Vừa nãy hình như có người trông thấy ảnh đế Tạ ở chùa Bảo Tương.”
“Mau, đi xem nào!”
Tạ Trụ là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Hoa Quốc, những giải thưởng mà anh đạt được đều vô cùng danh giá. Hơn nữa, anh không chỉ có thực lực mà còn sở hữu ngoại hình nổi bật. Khuôn mặt lạnh lùng, kiềm chế, đầy vẻ cấm dục ấy đã thu hút vô số người hâm mộ. Dù anh luôn tỏ ra xa cách, nhưng lại càng khiến fan hâm mộ cuồng nhiệt hơn.
Trước đó, Vệ Uẩn đã thấy khó tin khi Tạ Trụ chỉ đeo mỗi khẩu trang mà không bị nhận ra. Xem ra, lúc ở khu nhà ăn chay, vì ít người, mà phần lớn họ lại là những bậc trưởng bối không quan tâm đến giới giải trí, nên mới không gây chú ý. Giờ đây, khi xuất hiện ở nơi đông người hơn, xảy ra chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ.
Những người hâm mộ đổ xô đến muốn nhìn thấy Tạ Trụ, nhưng không ai dám đến quá gần.
Vệ Uẩn tất nhiên không đời nào đi chào hỏi anh vào lúc này, chưa kể giữa hai người cũng chẳng có gì để nói.
Một người là đối tượng bị nhắm đến, một người là kẻ đã gây tổn thương. Việc cả hai che chung một chiếc ô trước đó đã đủ khiến Vệ Uẩn cảm thấy khó xử.
Cậu chỉ liếc nhìn từ xa, thấy Tạ Trụ đang cầm điện thoại gọi điện, rồi không để ý thêm, vòng qua con đường nhỏ bên cạnh để rời đi.
Chùa Bảo Tương ban đầu không đông người, nhưng kể từ khi Tạ Trụ bất ngờ bị nhận ra, lại có người đăng một bức ảnh chụp lén nghi ngờ là anh lên mạng, lượng người kéo đến ngày càng nhiều.
Dù bị vây quanh, thần sắc của Tạ Trụ vẫn không hề thay đổi. Khi có người giơ điện thoại lên định chụp, anh lạnh lùng liếc họ một cái.
Người nọ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, bắt gặp ánh mắt xám nhạt lạnh băng của ảnh đế, liền vô thức hạ tay xuống.
Vệ Uẩn lúc xuống núi không ngoái lại, cũng chẳng có tâm trạng ngắm cảnh. Cậu không ngờ sức ảnh hưởng của Tạ Trụ lại lớn hơn mình tưởng. Khi cậu gần đến chân núi, một vài cô gái trẻ đổ dồn đến chen chúc, khiến đoạn đường ban đầu cậu đi thong dong nay chật cứng người.
Vệ Uẩn hơi nhíu mày, nghe một cô gái đứng cạnh hỏi: “Này, anh cũng đến xem ảnh đế Tạ sao?”