Rõ Ràng Là Công Bốn Nhưng Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 18


Vệ Uẩn tham gia chương trình thực tế có lẽ sẽ tránh xa được anh ta.

Điều cậu lo lắng duy nhất hiện tại chính là bản thân mình. Trên người cậu đã cắm đầy cờ tử thần, dù tà ma kia chưa quay lại tìm cậu, nhưng cậu vẫn không thể thả lỏng tinh thần.

Vài ngày trước, cậu nghe ngóng được rằng chùa Bảo Tương đang đóng cửa, đành phải chờ đến khi mở lại.

Ba ngày sau, Vệ Uẩn nhận được thông báo trên WeChat rằng chùa Bảo Tương đã mở cửa trở lại.

Chùa Bảo Tương không nổi tiếng trong các chùa ở thành phố A, thậm chí rất ít người biết đến.

Ngôi chùa này nằm ngoài khu phố cổ, xung quanh là những con hẻm chật hẹp với các hàng quán tấp nập. Nhưng đi sâu vào bên trong, lại thấy những cây cổ thụ xanh um tùm, trầm hương lan tỏa. Quy mô không lớn, nhưng vị trí ở đây đúng là yên tĩnh giữa lòng náo nhiệt.

Vệ Uẩn chọn nơi này không phải vì ít người mà tìm đại, mà bởi trong nguyên tác từng nhắc đến, chùa Bảo Tương có cao nhân thực sự, hoàn toàn khác biệt với những điểm tham quan thương mại chỉ bán bùa cầu may bên ngoài.

Khói lửa đời thường đan xen với sự tĩnh lặng trong con hẻm, tạo ra một cảm giác rất đặc biệt.

Vệ Uẩn chậm rãi đi qua những tán cây, ánh mắt dừng lại trên các đường vân trên lá cổ thụ một lúc lâu, sau đó bước lên bậc thang phía trước.

Chùa Bảo Tương được xây trên cao, để lên tới nơi phải leo một đoạn bậc thang dài. May thay, hôm qua trời mưa, hôm nay lại âm u, không nóng chút nào. Dọc theo bậc thang, người đi qua đi lại thưa thớt, không gian cũng thoáng đãng dễ chịu.

Vào ngày trong tuần, người đến chùa Bảo Tương không nhiều. Những người làm văn phòng sống gần đây, nếu biết về ngôi chùa này, cũng chỉ có thể ghé thăm vào cuối tuần.

Toàn bộ đoạn bậc thang chỉ có khoảng mười người lên xuống. Vệ Uẩn nhìn lướt qua, thậm chí còn thấy một vị hòa thượng mặc áo cà sa trong số đó.

Vừa mới đến, cậu đã cảm thấy có thiện cảm với nơi này. Những nơi cân bằng giữa tục và tĩnh như thế này quả thật hiếm gặp.

Vệ Uẩn nghĩ, sau khi ghi hình chương trình thực tế, cậu có thể quay lại đây để tìm cảm hứng vẽ tranh.

Là một người học vẽ, cậu luôn nhạy cảm với vẻ đẹp trong phong cảnh. Ban đầu, cậu chỉ định nhân lúc vắng người đến cầu một lá bùa bình an, nhưng khi đi đến đây rồi, cậu lại không vội nữa, chậm rãi vừa đi vừa ngắm nhìn.

Vệ Uẩn nhận ra những cây cổ thụ xung quanh đây ít nhất cũng đã hơn trăm năm tuổi. Những người trong chùa chăm sóc chúng rất tốt.

Đi được nửa bậc thang, trời bắt đầu lất phất mưa nhỏ. Vệ Uẩn không cố leo lên nữa mà định rẽ sang tăng xá dưới gốc cây cổ thụ để xem thử.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu lại bất ngờ gặp phải một người không ngờ tới.

Khu vực này có không ít hòa thượng qua lại, khói nóng bốc lên từ tăng xá, vài cặp đôi từ đó đi ra, che những chiếc ô đỏ đen che khuất tầm nhìn.

Vệ Uẩn suýt chút nữa nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Nhưng sự thật chứng minh, dù có mù cậu cũng không thể nhìn nhầm.

Tạ Trụ, dù là người của công chúng, hôm nay để tránh bị nhận ra cũng đã đeo khẩu trang.

Nhưng dáng người cao ráo thẳng tắp cùng đôi mắt xám lạnh băng khó mà che giấu. Có lẽ vì hôm nay đến chùa thắp hương, anh không mặc đồ quá nghiêm túc. Lúc này, anh chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Vệ Uẩn.

Ngay từ lúc Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, Tạ Trụ đã nhìn thấy cậu. Nhưng anh không nói gì.

Vệ Uẩn nhất thời không biết có nên qua chào hỏi hay không.

Gặp Tạ Trụ ở đây thật sự quá bất ngờ. Ai có thể nghĩ rằng một ảnh đế như Tạ Trụ lại rảnh rỗi đến mức đi dạo ở chùa, hơn nữa lại là một ngôi chùa nhỏ ít tên tuổi?

Vệ Uẩn khẽ giật giật mí mắt, cảm thấy hôm nay có lẽ không phải ngày thích hợp để ra đường.

Trong nguyên tác, từng nói rằng sau khi Tạ Trụ bị công số bốn trong biệt thự ép buộc tỏ tình, anh dần thoát khỏi vai diễn và lấy lại trạng thái bình thường.

Vệ Uẩn mấy hôm trước còn nhân lúc tinh thần Tạ Trụ không ổn định để lừa dối anh, giờ lại đột nhiên gặp lại một Tạ Trụ bình thường trong môi trường bình thường, cậu lập tức nghẹn lời.

Những người đến chùa hoặc thắp hương, hoặc lễ Phật, ai nấy đều bận rộn việc của mình. Mưa nhỏ không khiến ai chú ý đến hai người họ đứng trước tăng xá.

Mãi đến khi một hòa thượng đi ngang qua nói gì đó với Tạ Trụ, ánh mắt anh mới rời khỏi Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ xem Tạ Trụ lát nữa sẽ đi đâu, còn cậu thì sẽ đi theo hướng ngược lại để tránh xa anh ta.

Không ngờ vị hòa thượng kia nói xong lại dẫn Tạ Trụ đi về phía cậu.

"Thí chủ đến thắp hương sao?"

Vệ Uẩn: …

Nhìn Tạ Trụ đứng cạnh, lòng cậu không khỏi cảm thấy bất an, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Thắp hương... tiện thể cầu bùa bình an."

Dù máy quay không ghi lại được gì, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Có thêm một vật bên mình bảo vệ vẫn tốt hơn, tà ma dù mạnh đến đâu cũng phải dè chừng những nơi có cao tăng.

Giọng điệu của Vệ Uẩn rất bình tĩnh, nhưng Tạ Trụ — vốn luôn tỏ vẻ thờ ơ — lại đột nhiên ngước mắt nhìn cậu.

Đôi mắt xám lạnh băng như lưỡi dao sắc bén. Dù khẩu trang che đi nửa khuôn mặt, vẻ lạnh nhạt và vô tình của anh vẫn toát lên rất rõ.