Theo lộ trình đã định trước, ta bắt đầu bước đi.
Nhưng chưa được bao xa, từ đằng xa đã bốc lên ánh lửa, từng đám người cầm đuốc tiến lại gần.
Sao lại đông người như vậy vào giờ này?
Ta quay đầu nhìn về phía trang viên, đèn đuốc sáng trưng, người ra ra vào vào náo loạn.
Một cảm giác chẳng lành trào lên trong lòng.
Chạy!
Đó là phản ứng đầu tiên của ta.
Ôm chặt sách vở vào lòng, ta lao nhanh vào bụi cỏ. Một con chuột đồng nhảy ra làm kinh động bầy chó, chúng sủa ầm ĩ.
Có người phát hiện ra ta, lớn tiếng hô: “Nàng ở đằng kia! Bắt lấy nàng!”
Ta cắm đầu chạy, cố vượt qua mọi chướng ngại.
Cánh cổng lớn của trang viên vẫn còn rất xa. Ta băng qua đống cỏ khô, dẫm lên hoa dại, vượt qua hàng rào dựng đứng.
Trước mặt ta là một con sông. Trên sông chỉ có một cây cầu, và trên cầu đã có người đi lại tuần tra.
Ta dùng áo khoác quấn lấy sách vở, nín thở, nhảy xuống dòng nước lạnh giá.
Bất kể là gì, không gì có thể ngăn cản bước chân ta.
Bơi đến bờ bên kia, vừa ngoi lên định bò lên bờ, ta liền cảm nhận một sức ép nặng nề trên tay.
Một chiếc giày da đầy bùn đất giẫm lên tay ta, khiến ta đau đến nhói lòng.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải một bóng người…
Một người đàn ông râu quai nón đầy mặt cúi xuống trước ta.
Hắn nhìn ta, cười khẩy: “Ngươi chính là con nông nô hạ tiện kia sao?”
Bộ quần áo hoa lệ trên người hắn không giống như vừa mới tỉnh giấc, mà như thể hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chờ để bắt ta.
Chiếc giày da của hắn đè chặt lên tay ta, khiến ta không thể bò khỏi mặt nước. Hắn càng dẫm mạnh, cơn đau buộc ta ngã xuống nước.
Lũ vệ binh lập tức túm lấy, kéo ta lên. Toàn thân ướt sũng, ta bị áp quỳ gối trên bờ.
Chúng buộc ta quỳ xuống, nhưng ta chỉ quỳ một chân.
Cuốn sổ ướt nhẹp rơi ra từ ngực ta. Một tên vệ binh nhặt nó lên, dâng cho người đàn ông kia: “Lĩnh chủ đại nhân, xin ngài xem qua.”
Hắn cầm cuốn sổ ướŧ áŧ, lật giở vài trang với vẻ mặt đầy ghê tởm.
Khi hắn nhìn thấy các trang viết về việc giải phóng nông nô và hủy bỏ chế độ nông nô, sắc mặt hắn biến đổi, giận đến nỗi suýt thổ huyết. Hắn ném cuốn sổ xuống đất và gầm lên: “Thiêu hủy hết đi!”
“Không được!” Ta nhào tới, cố gắng ôm lấy cuốn sổ, nhưng chúng đã túm chặt lấy ta, chặn mọi nỗ lực phản kháng.
Lĩnh chủ bật cười, nhổ một ngụm nước bọt lên cuốn sổ của ta.
Vệ binh mang sẵn củi lửa đến, dựng lên một đống lửa lớn. Chúng ném cuốn sổ vào đó.
Hắn xách tóc ta lên, buộc ta phải quay đầu nhìn ngọn lửa ngấu nghiến những trang giấy ta đã viết bằng cả tâm huyết.
“Không! Dừng lại! Đừng làm thế!” Ta vùng vẫy dữ dội, nhưng những bàn tay lạnh lùng đã đè ta xuống, không để ta nhúc nhích.
Lĩnh chủ cúi xuống nhìn ta, nở nụ cười đầy mỉa mai: “Con nông nô hạ tiện, ngươi có biết vì sao ta lại căm hận ngươi đến vậy không?”
Ta trừng mắt, gằn giọng không nói gì.
Hắn nghiến răng, giật mạnh tóc ta khiến ta đau đến bật tiếng kêu.
“Ngày mai là sinh nhật bảo bối của ta, và khi ta hỏi nàng muốn quà gì, nàng trả lời rằng không có thứ gì quý giá hơn ngươi.”
Hắn nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận: “Ngươi, một kẻ sinh ra đã hèn mọn, làm sao xứng đáng trở thành người trong lòng của con gái ta? Minh bạch chưa?”
Ta bị giam trong một tầng hầm ngầm lạnh lẽo và tối tăm.
Nơi đây ẩm ướt, bốn bề kín mít, thỉnh thoảng lũ chuột lớn lại nhảy qua mặt đất.
Ta ngồi xếp bằng trên một đống rơm khô có vẻ sạch sẽ nhất, tay chân bị xiềng xích trói chặt, chẳng thể cử động nhiều.
Lĩnh chủ vẫn chưa quyết định sẽ xử trí ta như thế nào.
Nhưng ta biết rõ, ta chỉ là một nông nô hèn mọn, là nô ɭệ của Đại trang viên, không có thân phận, không có tự do.
Gây phẫn nộ cho lĩnh chủ, chỉ có hai kết cục: hoặc bị hành quyết ngay lập tức, hoặc bị giam cầm đến khi chết đói.