Ta nhún vai, cười tự giễu: “Có lẽ là ta sinh sai nhà, sai thời đại rồi.”
Nàng nhìn ta, ngây người gật đầu.
Ta ngẩng nhìn hoàng hôn đang dần chìm xuống đường chân trời, khẽ nói: “Hiện tại, ta ở đây, cũng chỉ là một nông nô giản dị mà thôi.”
Rồi ta hỏi nàng: “Nếu ngay cả chuyện chúng ta sinh ra cũng là sai lầm, vậy thì điều gì mới là chính xác?”
Gió thổi qua cánh đồng lúa mì vàng óng, vang lên âm thanh sàn sạt. Ngày thu yên bình, nhưng sao lòng lại xôn xao đến lạ.
Một lúc lâu sau, ta nghe nàng nói khẽ: “Biến nông nô thành nông dân.”
Ta mỉm cười, lặp lại lời nàng: “Biến nông nô thành nông dân. Đúng là một ý tưởng hay.”
Mặt nàng thoáng ửng hồng. Nàng thẹn thùng, đấm nhẹ lên vai ta: “Ngươi! Hừ, chọc ta giận thật đấy!”
Nàng vừa nói vừa đánh ta thêm vài cái.
Ta vội vàng giơ tay lên đầu che chắn, liên tục xin tha.
Nhìn thái độ thành khẩn của ta, nàng bèn chuyển đề tài: “Phải rồi, ngày mai là sinh nhật ta, ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?”
Ta vẫn che đầu, chớp mắt nhìn nàng, sợ nàng lại giơ tay đánh.
Nàng rút tay lại, thổi phù một hơi rồi cười khúc khích: “Đánh ngươi mà ta còn ngại đau!”
Ta nhìn cảnh sắc trước mặt, cảm thán: “Đi gặp chúng sinh, hòa quang đồng trần; đi gặp chính mình, cũng phải rực rỡ lấp lánh.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt đầy thắc mắc.
Ta cười cào đầu, nói: “Tiểu thư, thật ra ngài không cần phải cố hòa hợp với tất cả. Chỉ cần tôn trọng người khác và làm những điều bản thân tin tưởng là được rồi.”
Đại tiểu thư khoanh tay, hừ lạnh một tiếng: “Vô nghĩa! Ta đương nhiên biết điều đó!”
Nàng quay đầu nhìn ta, gương mặt thoáng ửng hồng. “Phải rồi, về sau ngươi đừng làm nông nô nữa. Tới nhà ta hầu hạ, làm người hầu cho ta đi! Làm hầu gái còn tốt hơn suốt ngày úp mặt xuống đất, lưng còng khom gối, đúng không?”
Ta mỉm cười, không đáp lại.
Công chúa vừa mới lên nắm quyền, vương cung vẫn đầy rẫy bất ổn. Biên giới thì náo động, không biết lúc nào chiến tranh sẽ bùng nổ.
Vấn đề nông nô cũng chưa được giải quyết. Một khi thiên tai hoặc chiến sự bất ngờ ập tới, không có sự chuẩn bị đầy đủ thì không thể nào chống đỡ nổi.
Người vì nông nô mà đứng lên, làm sao có thể mãi là nông nô?
Ta cũng không thể mãi ở nơi này, ta còn có chuyện của riêng mình.
Ta và nàng vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Thân phận khác nhau, lý tưởng khác nhau, tương lai cũng khác nhau.
Hai đường thẳng song song có thể đến gần, nhưng mãi mãi không giao nhau.
Nàng đẩy nhẹ ta một cái, “Ngẩn người làm gì thế? Ngươi nói gì đi chứ!”
Ta nhìn nàng, chân thành nói: “Tiểu thư, trên đời này không có gì là không thể vượt qua. Đôi khi, người ta phải chia ly, nhưng cũng có thể gặp lại. Nếu không thể gặp lại, thì hãy quên đi.”
Theo một nghĩa nào đó, quên đi là cách kết thúc tốt nhất.
Nỗi đau ngày hôm qua không thể chữa lành, thì hãy để sự lãng quên hủy diệt nó đi.”
Đại tiểu thư hơi giận, nàng đứng bật dậy, lớn tiếng: “Ngươi nói gì vậy? Chia ly? Quên đi? Ngươi nằm mơ! Ta đã quyết định rồi, ngươi sẽ mãi mãi hầu hạ ta! Ngươi mà dám rời đi, ta sẽ không cho phép đâu!”
Hừ một tiếng, nàng tức giận đến mức nhéo lấy làn váy, quay người bỏ đi.
Chưa đi được mấy bước, nàng dẫm phải váy mình, loạng choạng suýt ngã.
Ta theo bản năng vươn tay định đỡ nàng, nhưng nàng hất tay ta ra, xách váy lên, không ngoái đầu lại mà tiếp tục đi thẳng.
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng nàng xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Khóe môi ta khẽ nhếch, ánh mắt thoáng nét cười.
Cứ như thế này, có lẽ cũng tốt…
Sáng sớm hôm sau, ta đã đứng chờ sẵn ở cổng trang viên, chỉ mang theo sách vở và một chút đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng tiểu thư không xuất hiện như thường lệ.
Tuy vậy, ta không còn thời gian để chờ nữa, phải lên đường ngay.