Tín Hiệu Bão Số 3

Chương 5: Nước mắt Rupert

Trần Vi Kỳ còn đang nghĩ ngợi về mọi chuyện vừa xảy ra nên không mấy nồng nhiệt với đồ ăn, nhưng điều khiến cô bất ngờ là mỗi món đều rất phù hợp với khẩu vị của cô, ngay cả những món Trần Bắc Đàn chọn cũng chưa chắc có thể đến mức dĩa nào cô cũng thích ăn, luôn có một hai món không lọt nổi mắt xanh của cô.

Cô là một người rất kén cá chọn canh, đồ ăn mà không hợp ý cô sẽ không động đũa.

Trong phòng riêng trống vắng chỉ còn chú chó này bầu bạn cùng cô.

Trần Vi Kỳ ngồi trước chiếc bàn dài to lớn, yên ắng cầm dao cắt miếng thịt đùi vịt, lưng mảnh vẫn rất thẳng tắp ở chốn không người, rất giống một con thiên nga cô độc mà kiêu căng.

Cửa phòng riêng được gõ hai tiếng, Trần Vi Kỳ tưởng là nhân viên lên món, bảo họ vào đi. Cửa mở ra, tiếng bước chân đều đều chầm chậm tới gần, mùi cây phật thủ sắp tan biến nọ lại lần nữa ùa tới nồng nặc, tựa một luồng gió nhè nhẹ trong thung lũng.

Trần Vi Kỳ khựng lại trong giây lát.

Người đàn ông đã rời khỏi lại xuất hiện trước mắt, cánh tay dài ôm một bó hoa hồng tím nở rộ tươi đẹp, tầm mắt nhìn thẳng cô, hơi hám toàn thân trông mới giá lạnh làm sao, nhìn thế nào cũng không giống đến để tặng hoa.

Trần Vi Kỳ lướt qua đóa hoa kia, đuôi lông mày nhếch nhẹ, cũng không nói gì, cứ thế dòm Trang Thiếu Châu.

Trang Thiếu Châu bị cô nhìn chằm chằm đến hơi mất tự nhiên, chỉ có thể trách mình quá xúc động, để thư ký Bạch tặng là được rồi, cần gì đi rồi lại quay lại, tự biến mình thành trò cười miễn phí cho cô xem.

Hoa và quà gì mà cứ nhất định phải là anh đem tặng mới được? Trần Vi Kỳ cô đâu phải là không phải anh thì không được, vậy anh cũng không phải cô thì không được luôn? Đều nghe theo sự sắp đặt của gia đình, tạo một mối hôn nhân cho có thể diện thôi mà.

Anh đồng ý với mối hôn nhân này cũng vì cô mặt đẹp dáng tốt thôi, nhưng phụ nữ mặt đẹp dáng tốt đâu chỉ có mỗi mình Trần Vi Kỳ cô.

Anh nên như ý cô, kết hôn xong nuôi mười tám người phụ nữ, ăn chơi đàng điếm, chơi bời lêu lỏng, tiện thể một mắt nhắm một mắt mở với cô và tiểu minh tinh người yêu cũ kia của cô.

Trang Thiếu Châu lạnh lùng nuốt nước bọt, cùng đặt hoa và túi giấy nhỏ cầm trên tay lên bàn ăn, "Mẹ kêu tôi mang quà đến cho em, thích thì cứ lấy chơi."

Trưởng bối tặng quà mà Trần Vi Kỳ từ chối thì bất kính, gật đầu: "Thay tôi cảm ơn Lê thái."

Cô ngồi đó rất kiêu căng, không nói bất cứ lời nào với anh.

Trang Thiếu Châu vốn không hi vọng xa vời thái độ Trần Vi Kỳ có thể mềm mỏng, nếu cô mà mềm thì không phải Trần Vi Kỳ nữa rồi, nhưng cô bướng bỉnh như thế này chung quy cũng khiến anh không thích.

"Ăn từ từ thôi."

Anh lạnh nhạt để lại một câu.

Sau khi người nọ đi, Trần Vi Kỳ mới thả lỏng, lấy lại bình tĩnh, tầm mắt chuyển qua bó hoa này.

Cô là hệ mê hoa hồng, biết đủ mọi loài, loài hoa hồng tím trước mắt này phải gọi là bích hải, kích thước rất lớn, cánh hoa sắc xảo như kim cương vả lại còn xếp cánh dày đặc, bị vải tơ màu đen đơn giản buộc quanh, tựa như ánh nê-ông lộng lẫy trong màn đêm.

Nếu nói hoa cũng do mẹ anh tặng thì không khỏi quá khiên cưỡng.

Vậy Trang Thiếu Châu tặng hoa cho cô vì lý do gì, để lấy lòng, dỗ cô, hay xin lỗi vì lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia? Một tay vả mặt một tay đút kẹo à?

"Trang công tử đây là đang khinh thường ai đấy?"

Trần Vi Kỳ cười cợt lơ đễnh, ngón tay nhỏ nhắn mềm như hoa như ngọc đẩy hoa hồng ra xa rồi bỏ món quà ấy vào trong túi, như ném một gói kẹo bạc hà tiện tay mua tại cửa hàng giá rẻ.

Lúc cô rời khỏi, đóa hoa hồng bị bỏ lẻ loi trong phòng riêng, không được đem đi.

.

Chiếc Bentley chở Trang Thiếu Châu lái đến câu lạc bộ Hương Sơn. Câu lạc bộ tọa lạc trong một vườn hoa tư nhân sát núi gần biển, xe chạy dọc theo đường núi phủ đầy cây xanh, hoa bằng lăng sẻ và hoa sứ lá tù bị mưa giội đến liểng xiểng, rơi tùm lum khắp đường núi.

Một đóa hoa bị gió biển thổi bay lên mặt kính. Trang Thiếu Châu nghiêng đầu liếc nhẹ, mặt kính phản chiếu đôi mắt lành lạnh của anh.

Cô sẽ vứt bó hoa kia đi sao?

Trang Thiếu Châu chợt nghĩ.

Bảo an từ xa trông thấy bảng số xe quen thuộc bèn lập tức cho qua, cúi đầu với thân xe. Xe chạy thẳng tới bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tài xế lau sạch nước mưa dính trên cửa xe rồi mới mở cửa cho người đàn ông ngồi ghế sau.

Cơn bão này dường như chẳng ảnh hưởng gì tới đám thiếu gia hào môn này, nên chơi vẫn sẽ chơi, giày da sạch tươm không bụi thậm chí còn chẳng cần giẫm lên vũng nước.

Câu lạc bộ này áp dụng chế độ hội viên nghiêm nghị, đối tượng nó chào đón đều là quan to hiển quý. Trịnh Khải Quân thích môi trường nơi này nên thường xuyên mời khách đánh bài ở đây, dần dà, các thiếu gia trong giới đều đem coi nơi này như căn cứ đóng quân.

Tiếng mạt chược trong phòng riêng nghe rất ồn ào, sau khi Trang Thiếu Châu đi vào, đám người trên bàn đánh bài đều không hẹn mà cùng sửng sốt, trao đổi ánh mắt với nhau.

Trịnh Khải Quân mười phút trước đó còn đang nói Trang Thiếu Châu đêm nay đi hẹn hò với Tam tiểu thư Trần gia, không đến được, bây giờ không chỉ đã đến mà còn chọn một phần ăn đơn giản nữa.

"Bị gì vậy cha, ủa bộ không phải tối nay mày đi ăn cơm với Trần Vi Kỳ hả?" Trịnh Khải Quân hóng hớt không chê chuyện lớn, bài cũng không thèm đánh, ngồi đó nhìn chằm chằm Trang Thiếu Châu đánh giá từ trên xuống dưới.

Trang Thiếu Châu tựa vào ghế sô pha, không mấy hứng thú xoa chiếc đồng hồ bằng da trên cổ tay, "Tâm trạng tao không tốt, mày bớt lắm mồm lại giùm."

Trịnh Khải Quân cười một tiếng, y nào phải bị mù, đương nhiên biết tâm trạng tên này không tốt rồi. Trịnh Khải Quân bèn đổ thêm dầu vào lửa, ngón tay nhấn lên đồng hồ mình, "Bây giờ mới bảy rưỡi thôi, Trần Vi Kỳ cho mày leo cây à?"

Trang Thiếu Châu nhếch môi, "Biến."

Trịnh Khải Quân cười nhìn hơi lưu manh, vứt cho anh một điếu xì gà, "Hút thử đi, mùi mày thích đó."

Trang Thiếu Châu kỳ thực không muốn hút lắm, chỉ muốn gϊếŧ thời gian thôi. Sau khi châm lửa, anh lẳng lặng nhìn chăm chú những làn khói xám trắng kia, chúng bốc lên giữa không trung rồi biến mất.

Một buổi sau, anh mới lên tiếng hỏi: "A Quân, bộ nhìn tao giống một người có đời sống riêng tư đồϊ ҍạϊ lắm hả?"

"??"

Trịnh Khải Quân ngớ ra mấy giây, sau đó cười đến hai vai phát run, điếu xì gà suýt rơi trúng chân, "Ai nói mày có đời sống riêng tư đồϊ ҍạϊ vậy? Trần Vi Kỳ à? Tao còn tự hỏi sao mày lại ăn xong sớm thế!"

Trang Thiếu Châu lạnh lùng nhìn thằng bạn tốt đang cười đến run bần bật, biết ngay là không thể hỏi, không có việc gì mà hỏi thành ra có việc luôn, "Không phải cô ấy nói."

Câu giải thích dư thừa của anh có vẻ tẻ nhạt vô vị.

Trần Vi Kỳ nói gần nói xa có khác gì mắng anh có đời sống riêng tư đồϊ ҍạϊ ? Trang Thiếu Châu nhất thời chạnh lòng và ấm ức, hút mạnh một hơi xì gà, mùi quế cay và hương tuyết tùng ngập tràn đầu lưỡi, là vị đắng chát, phải cảm nhận rất cẩn thận, rất chuyên chú mới có thể phát hiện một chút vị ngọt nhàn nhạt.

Cực giống cảm giác mà Trần Vi Kỳ mang lại, vừa đắng vừa cay, ngọt chỉ là ảo giác.

"Mày phải giải thích với Trần Vi Kỳ, cách sống của mày là kiểu từng thấy trăm hoa nhưng chưa chạm một lá." Nói tiếng người thì là từng gặp rất nhiều mỹ nữ nhưng thực chất chưa đυ.ng vào một người nào.

"Nếu mày mà dính líu mấy vụ quan hệ nam nữ, mày có thể bẩn chết bản thân trước luôn. Chứng bệnh sợ bẩn này của mày á... hại người phết."

Kỳ thực bệnh sợ bẩn của Trang Thiếu Châu đa phần nhắm vào người chứ không phải vật. Người ngoài chạm vào anh một cái anh cũng thấy khó chịu, chớ nói chi là tùy tiện phát sinh quan hệ.

Trịnh Khải Quân đã cười đủ, y vươn vai, giày da bóng lưỡng cà lơ phất phơ gác lên bàn trà, "Nếu mày hỏi tao, chắc chắn là trông mày quá trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa nhìn đã xác định là một thằng tồi. Mày không thu hút người khác, người khác cũng thèm quyến rũ mày thôi, chưa kể mày không biết những người phụ nữ kia bàn luận về mày như thế nào đâu."

"Những người phụ nữ nào bàn luận về tao?" Trang Thiếu Châu cũng chẳng có hứng thú muốn biết ai đang bàn luận về mình, chỉ hơi hùa theo thằng bạn tốt thôi. Tiếng cười, tiếng huyên náo cùng tiếng mạt chược trong phòng riêng ồn đến mức anh thấy phiền lòng.

Thông thường anh rất ít dính dáng tới những thiên kim tiểu thư trong giới ấy, khi tham gia hoạt động cần dắt theo bạn gái, anh cũng chỉ tìm nhân viên bộ phận PR trong tập đoàn, hoặc những cô người mẫu gia thế sạch sẽ, thức thời và đúng mực dưới tay dì nhỏ mà thôi.

"Thì là hội chị em bạn dì của Trần Vi Kỳ đó, còn có thể bàn luận về cái gì nữa, bàn luận nằm trên người mày có cảm giác gì thôi, mấy ả hận không thể kéo quần mày xuống để đo độ dài đấy."

"..."

Động tác hút thuốc của Trang Thiếu Châu dừng lại, im một hồi mới bình tĩnh lại. Trần Vi Kỳ chơi trong tối với đám bạn linh tinh gì thế này? Khó trách lời bàn tán về anh trong lòng cô lại tệ đến vậy.

"Gì mà lộn xộn phết." Giọng anh cũng không lạnh lùng, thậm chí có chút bất đắc dĩ, như dung túng gì đó.

Trịnh Khải Quân nói trêu: "Đừng có tiêu chuẩn kép nha —— đàn ông ảo tưởng về phụ nữ thì nhìn mãi thành quen, phụ nữ ảo tưởng về đàn ông cũng không có gì đáng trách cả."

Trang Thiếu Châu bật cười, "Thật à? Họ ảo tưởng vì họ không chiếm được thôi." Anh rũ mắt, thở ra làn khói lượn quanh, tiếng nói chầm chậm, ẩn chứa một tia kiêu căng không dễ nhận ra, "Tao chả cần."

Anh thuận buồm xuôi gió hai mươi tám năm trời, mọi người mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay anh. Anh không cần phải ảo tưởng, bao gồm cả Trần Vi Kỳ. Anh không cần dựa vào ảo tưởng để có được Trần Vi Kỳ, nếu người anh muốn là cô thì anh sẽ thật sự phải có được.

Trịnh Khải Quân nói bằng thái độ không cho phép phủ định, "Tao còn không hiểu mày à?"

"Ngạo mạn." Y phun ra từ này.

Trịnh Khải Quân đồng thời không thể nói mình hiểu rõ Trang Thiếu Châu đến chân tơ kẽ tóc, nhưng có một điều, y vững tin —— Trang Thiếu Châu tuyệt đối không phải một người đàn ông dễ tiếp cận. Trong xương cốt anh có một mặt cực kỳ hùng mạnh, chinh phạt, kiêu căng, anh chỉ ngụy trang đến rất hoàn mỹ thôi.

Bề ngoài tuấn tú lỗi lạc của anh, cũng như điệu bộ nhã nhặn thân sĩ đều tương đối có tính mê hoặc, đến nỗi biết bao phụ nữ đều ôm tâm lý ắt thắng nhào tới, cuối cùng thành ra nhếch nhác tột cùng.

Trịnh Khải Quân nghĩ tới Trần Vi Kỳ, cô gái này cũng khó chơi, y không khỏi mang tâm tình xem kịch, khóe miệng cười đến không đứng đắn: "Tùy vào mày và em gái Trần Bắc Đàn ai đấu thắng ai. Theo thế cục hiện tại đây, sao tao lại cảm thấy mày sắp thua mất qυầи ɭóŧ vậy nhỉ?"

Trang Thiếu Châu tiện tay nhặt một quả măng cụt trong mâm trái cây chọi qua, "Miệng xui xẻo."

Bữa ăn đơn giản rất nhanh được đưa tới, một phần sandwich Wagyu, một dĩa xà lách Caesar, một ly nước ép cam cà rốt tươi. Nhà bếp của câu lạc bộ còn nhớ khẩu vị của từng vị khách. Mỗi lần Trang Thiếu Châu đến, nhà bếp đều sẽ ép một ly nước trái cây, luôn kèm cà rốt.

Trang Thiếu Châu chầm chậm ăn xong, sau đó căn dặn nhà bếp về sau đừng thêm cà rốt trong thực đơn của mình nữa.

Trong phòng riêng có người nhìn ra tâm trạng của Trang công tử không được tốt lắm, bèn dâng lên người bạn gái mình dẫn theo.

Cô gái ấy rụt rè đi đến bên cạnh Trang Thiếu Châu. Không ai chừa chỗ cho cô ngồi cô cũng không xấu hổ, liền đứng đó đầy khôn khéo. Mặt rất xinh xắn thanh thuần, tư thế tốt đẹp, thoạt nhìn giống sinh viên học múa, mái tóc dài xuống tận eo đen nhánh dưới ánh đèn rõ rệt.

"Trang công tử... em pha rượu cũng không tệ lắm, anh muốn nếm thử không ạ?" Cô gái dịu dàng đặt một ly cocktail màu tím lam lên khay trong tầm tay Trang Thiếu Châu, giọng rất lôi cuốn, như đã luyện tập hết sức.

"Ly rượu này có tên là nước mắt Rupert."

Đây là một ly rượu rất đẹp.

Trang Thiếu Châu híp mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm hờ chân ly, gia tăng chút lực rất nhỏ, viên đá hình giọt nước ấy đong đưa nhẹ nhàng trong ly, chất lỏng màu xanh dương đậm và tím sóng sánh cấp tốc dung hợp, tỏa ra một tia sáng lộng lẫy xinh đẹp lạnh lùng.

Trần Vi Kỳ. Trần Vi Kỳ.

Khuôn mặt tươi cười rỗng tuếch nhưng lại xinh đẹp của cô lại lần nữa, một cách vô cớ, xuất hiện trong đầu anh.

Lúc trước từng gặp cô trong một cuộc xã giao, cô cũng cười lên rất gây sự chú ý, nhưng nó không rỗng tuếch.

Mỗi lần cô xuất hiện, cô tuyệt đối là người quyến rũ nhất. Người phụ nữ hoa lệ rực rỡ thành thạo điêu luyện giữa thế giới xoay quanh danh lợi, sở hữu một dã tâm không khiến người ta chán ghét, đương nhiên cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã tâm của cánh đàn ông.

Ai cũng muốn người tốt nhất, xinh đẹp nhất và cao quý nhất cả.

"Nước mắt Rupert." Trang Thiếu Châu trầm giọng nhẩm tên ly rượu này.

Giọt thủy tinh nóng chảy nhỏ vào trong nước có thể hình thành một chất giống như nước mắt nhưng lại cứng rắn vô đối, ngay cả đạn cũng không tài nào phá nát, nhưng một thứ rắn chắc như thế này lại có sức uy hϊếp mềm mại nhất, chỉ cần nắm nhẹ phần đuôi, nó sẽ lập tức vỡ vụn, bụi bay khói tàn.

Đây chính là nước mắt Rupert rắn chắc nhưng dễ vỡ.

"Trang thiếu nếm thử đi ạ, vị không tệ đâu." Cô gái nũng nịu thúc giục.

Trang Thiếu Châu buông lỏng ngón tay, uể oải nhìn cô gái trước mặt, nói đúng ra không phải nhìn cô mà nhìn mái tóc dài của cô.

Nuôi tóc dài cần tốn bao lâu? Một năm, hai năm, hay rất nhiều năm? Cắt đi mái tóc dài này lại cần tốn bao lâu? Nửa tiếng, mười phút, hay một suy nghĩ.

Đến cùng phải yêu chàng trai minh tinh kia đến nhường nào mới sẵn lòng xởn đi mái tóc dài này vì hắn ta?

Cô gái thấy Trang Thiếu Châu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, bèn ngượng ngùng nhìn xuống đất.

Người đàn ông trước mắt quá đẹp trai, đôi mắt ấy trầm lạnh mà ẩn tình, toàn thân trên dưới toát ra khí chất cấm dục mà phóng túng, sự mâu thuẫn này rất mê hoặc. Cô ta không thể bỏ qua cơ hội một bước lên trời lần này, lúc đang muốn thuận thế nép vào người Trang Thiếu Châu, cô ta nghe người đàn ông cười thấp một tiếng rất trào phúng.

Tuy người đàn ông trước mặt trông phong độ nhẹ nhàng, ngồi ở đó tương đối thanh thản, nhưng khí thế hùng mạnh lại khiến người khác lấm lét, không hề nghi ngờ, trong cả căn phòng anh là người tốn quý nhất và cao ngạo nhất.

"Trang tiên sinh..." Cô gái hơi sợ trong lòng, không dám nhúc nhích nữa.

Trang Thiếu Châu cầm ly rượu lên, nhấp môi một cái, vị dĩ nhiên ngọt ngào mà sủi bọt, hoàn toàn khác biệt với trong tưởng tượng. Anh đẩy xa cái ly của cô, bình tĩnh đứng dậy, không có tâm tình gì mà phê bình: "Ly rượu này không xứng với cái tên này."

Sắc mặt cô gái lập tức tái mét.

Quay qua Trịnh Khải Quân, anh vẫy gọi: "Đi đây, A Quân, ngày mai có cuộc họp sớm."

Sau khi lên xe không bao lâu, thư ký Bạch đã gọi điện tới, báo cáo tình hình tối nay.

"Ông chủ, dựa theo chỉ thị của anh, đã bình an đưa Trần tiểu thư về đến nhà rồi ạ."

"Cô ấy chịu lên xe tôi à?" Trang Thiếu Châu nhắm mắt dựa vào ghế sau.

"Ban đầu thì không chịu, nhưng trời mưa quá lớn, còn chưa đi ra ngoài đã gặp phải một tai nạn giao thông tại ngay đó, Trần tiểu thư cũng biết xe thể thao không an toàn nên mới ngồi xe của chúng ta ạ."

Trang Thiếu Châu ừ một tiếng, đối phương lại báo cáo: "Chìa khóa xe nằm ở chỗ tôi, Trần tiểu thư có nói, chờ hai ngày sau khi hết bão hẵng đưa xe qua cho cô ấy ạ."

Trang Thiếu Châu chầm chậm mỉm cười: "Cô ấy lại rất quan tâm cậu đấy."

Thư ký Bạch: "..."

Không phải đâu, ông chủ, người làm công đủ thảm rồi á!

"Ngày mai đưa chìa khóa cho tôi."

"Ơ ơ, được ạ!" Thư ký Bạch nghe theo lời dặn, chợt nhớ gì đó, muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng: "À phải rồi ông chủ, còn một chuyện nữa... à ừm... không biết có nên nói không nữa..."

Trang Thiếu Châu cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú khuất trong màn đêm u ám, "A Hoa, cậu nói xem tôi có nên sa thải cậu không nhỉ?"

Thư ký Bạch nhắm mắt lại nói nhanh như chớp: "Trần tiểu thư không cầm lấy hoa anh tặng ạ. Cô ấy nói hoa đẹp như vậy thì cứ để lại trong phòng riêng cho vị khách kế tiếp ngắm đi!"

"..."

Trang Thiếu Châu bị nghẹn họng ngang.

Không ngờ lần đầu mình tặng hoa lại thật sự không tặng cho trót được, cô thậm chí còn chẳng thèm giả bộ, không thể cầm về nhà rồi mới ném.

Hầu kết nhô đủ ấy chậm chạp nhấp nhô, rất khó nói anh đang có tâm tình gì, giống đang hút một điếu xì gà vừa cay vừa đắng lại nếm không được vị ngọt sau cùng.

Lặng thinh một lát, thư ký Bạch đều sắp ngạt thở, đối phương mới nói một câu "Biết rồi", sau đó cúp máy.

Hôm sau, thư ký Bạch thấp thỏm giao ra chiếc chìa khóa xe Aston Martin nọ, hai tay dâng lên. Trang Thiếu Châu nhìn cũng không nhìn cái nào, ném nó vào ngăn tủ.

.

Vài ngày liên tục, cơn bão với biệt danh "Báo Đen" này lặng lẽ quá cảnh, trời quang mây tạnh, mây khói mưa bụi ở cảng Victoria đã tản đi hơn phân nửa, các tòa nhà cao tầng san sát nhau lộ ra hình dáng lúc đầu.

Bão bùng mấy bữa nay, Trần Vi Kỳ toàn lái chiếc G-Class đi làm, thân xe quá cao, mặc váy ngắn lên xuống rất phiền phức, cứ như đi leo núi vậy. Cơn bão vừa đi, cô liền đổi lái xe thể thao, nhưng chung quy cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó.

Tiếng chiếc Lamborghini chưa được độ nghe ầm ầm rất giống máy cày, quả thực còn om sòm hơn cả Dịch Tư Linh, vừa khởi động Trần Vi Kỳ đã tắt máy.

Cô ngồi trong khoang điều khiển khá gò bó, băn khoăn nhìn bảy tám chiếc xe trong ga-ra, cuối cùng mới nhớ ra, chiếc Aston Martin của mình còn đang trong tay thư ký Trang Thiếu Châu. Đó là chiếc cô thường lái nhất, mọi chi tiết đều được thiết kế theo sở thích của cô, bất luận là cách âm trong xe hay là bảng điều khiển đều vô cùng hoàn hảo. Đương nhiên, giá cả cũng đẹp đến chấn động lòng người.

Đã nói thời tiết ổn lại thì trả xe, bây giờ cơn bão đi qua tận hai ngày rồi.

"Thư ký Bạch này... sao còn không giữ chữ tín bằng Dịch Tư Linh nữa thế?"

Trần Vi Kỳ quở trách một câu, nhưng đối phương quên, cô cũng hết cách, lúc ấy khi đưa chìa khóa xe cho đối phương, cô chỉ cho trợ lý số điện thoại của mình, hiện giờ không biết đường liên lạc đối phương, cách duy nhất là cô chủ động đến địa bàn Trang Thiếu Châu tìm người.

Trang Thiếu Châu mấy ngày vừa qua không có tìm cô, xác suất lớn là bị cô chọc giận.

Cô quang minh chính đại để bó hoa kia ở lại phòng riêng, tương đương vả vào mặt anh ta, hạng đàn ông như anh ta, làm gì có vụ không tặng được hoa.

Cô cũng không muốn chọc giận Trang Thiếu Châu, làm vậy không có lợi ích gì cho cô, tối đó để hoa lại thuần túy là xuất phát từ tính chống đối thôi.

Từ góc độ thương nhân, cô làm vậy đúng là rất ngu xuẩn. Nếu bị Trần Bắc Đàn biết, hắn sẽ nói cô không biết lợi và hại.

Trần Vi Kỳ thờ ơ gõ tay lái, bỗng cầm điện thoại lên nhấn vào hòm thư, tìm đến người trợ lý tên Cora nọ.

Sau khi tổ chức ngôn ngữ, cô gõ ra một dòng chữ: [Cora ơi chào em, chìa khóa xe chị đang được thư ký Bạch bên cạnh Trang sinh giữ, chị muốn nhờ em giúp chị gửi lời cho cậu ấy, hôm nay nếu cậu ấy rảnh rỗi thì trả xe cho chị nhé, hoặc chị kêu trợ lý chị đi lấy cũng được. Cảm ơn em.]

Tầng hầm rất tối, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ được ánh sáng màn hình chiếu rọi, điện thoại vừa tắt, nét thùy mị nơi đuôi mắt cũng lụi tàn theo.

Rất nhanh, tin nhắn gửi đi chưa được một phút, điện thoại lại sáng lên, một tia sáng lần nữa nhảy vào đáy mắt.

Một tin nhắn chưa đọc nằm trong hộp thư.

Con tim của Trần Vi Kỳ cũng đập theo vô cớ, trời mới hừng sáng thôi mà, tốc độ trả lời cũng quá nhanh rồi nhỉ?

.

Chiếc Bentley phiên bản dài màu xanh dương đậm chậm rãi lái ra khỏi Trang trạch tọa lạc gần vịnh Sóng Lớn, khu biệt thự này độc chiếm nguyên một đỉnh núi, được thảm thực vật vây quanh, giáp với vịnh biển. Khu vực sau khi ra khỏi cửa chính cũng là địa bàn của Trang gia. Đường núi tư nhân dài lên đến ba cây số, ẩn náu giữa một màu xanh ngát mênh mông vô bờ bến. Dọc đường có một sân golf tư nhân và ba chốt bảo an.

Hạ cửa xe xuống, yên lặng đến chỉ còn lại tiếng chim hót và gió nhẹ.

Trang Thiếu Châu thả lỏng dựa vào thành ghế, ngón tay dài mân mê chiếc chìa khóa xe Aston Martin nọ, móc khóa rất đáng yêu rất nữ tính, treo một chú chó màu xanh lam bằng da.

Nhận được email đến từ Trần Vi Kỳ, anh cũng không ngạc nhiên lắm, dường như đã đoán trước cô sẽ chủ động đến tìm, có một loại khí thế chắc chắn có được cô. Không phải hôm nay thì đợi ngày mai.

Người đàn ông nắm chú chó này trong lòng bàn tay, đầu ngón tay quyến luyến vuốt ve mấy lần, sau đó cất gọn chìa khóa vào túi.

Anh không để đối phương đợi lâu, nhanh chóng đáp lời: [Giữa trưa có rảnh, có thể đưa qua. Trần tiểu thư, chị đang ở đâu?]

Tác giả có lời muốn nói:

Trang thiếu: Sờ sờ sờ sờ sờ mó mó mó mó chú chó.

V7: Móc khóa bửn gòi...