Tín Hiệu Bão Số 3

Chương 4: Sự xâm lấn của cơn bão

Một người bạn trai cũ mà ai cũng biết.

Ý cười của Trang Thiếu Châu vẫn giữ nguyên. Anh móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá bằng kim loại, trước khi châm hoàn toàn không hỏi ý Trần Vi Kỳ.

Một thân sĩ thì không nên như thế, hơi có ý cố tình.

"Vụ việc này rất gây rúng động." Dáng vẻ hút thuốc của người đàn ông nom hơi quỷ quái, tùy ý gạt tàn thuốc vào ly rượu, tiếng bass của giọng chầm chậm, mang một sự lạnh lùng đáng sợ, "Mối tình của Trần tiểu thư, Hồng Kông không ai không biết."

Nếu mọi người đều biết, cần gì phải lặp lại một lần cho anh nghe, bộ sợ anh biết không đủ tường tận à?

Trần Vi Kỳ mím môi, cô cố tình nói những lời khó nghe hòng thăm dò phản ứng của anh, không ngờ anh quả nhiên rất nhạt nhẽo.

Tin chia tay với Chu Tễ Trì là một tin cực hot, trong thời điểm nhạy cảm này lại đồng ý nói chuyện cưới gả với anh. Việc này, đổi thành bất cứ người đàn ông nào khác cũng không thể tỏ vẻ thờ ơ như anh thế này. Sự thờ ơ này rõ ràng có thể khiến cô thở phào, nhưng chẳng biết tại sao, trong không khí có một luồng áp suất thấp làm lòng người hoảng loạn đang bay lượn, không biết nó từ đâu ra.

Có lẽ là bầu trời đang dần sập tối ngoài cửa sổ, mưa to hạt to hạt nhỏ rơi lốp bốp lên kính. Bầu trời ấy khủng bố đến mức dường như toàn bộ Hồng Kông đều sắp thất thủ.

Trần Vi Kỳ nhìn ly rượu trống rỗng nọ, "Đúng là rất gây rúng động, Trang tiên sinh biết thì biết, tôi chủ động nói là thành ý của tôi. Tôi không có ý kiếm chuyện, anh đừng nghĩ nhiều."

Cô ngửa mặt lên, cười một tiếng nhu hòa, "Trang tiên sinh, hai ta đều biết bữa cơm tối nay là vì lý do gì mà, đúng không?"

Trang Thiếu Châu nheo mắt, "Đương nhiên."

"Tôi chỉ không muốn anh có bất kỳ nghi hoặc, à ừm... hoặc có thể nói là khúc mắc gì về chuyện này, dù sao tôi đã chia tay với anh ta rồi, tất cả đều là quá khứ, sau này đương nhiên cũng sẽ không..."

Âm thanh lả lướt làm lòng rung rinh ấy đột nhiên dừng bẵng, như bị đánh lén bằng côn từ phía sau mà ngất xỉu.

Trần Vi Kỳ không ngờ chỉ một câu thôi mà mình lại thốt ra một cách không lưu loát như vậy.

—— Sau này đương nhiên cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với anh ta nữa.

Dường như một khi nói ra khỏi mồm, toàn bộ hồi ức về mối tình quá khứ đều sẽ trở thành từng làn sương trắng trước mắt đây. Trong lúc nhất thời trong lòng Trần Vi Kỳ nhói đau, ngón tay đè chặt khăn ăn.

"Sẽ không gì cơ?" Trang Thiếu Châu không cho cô chút thời gian do dự nào, lên tiếng hỏi cô lời tiếp theo.

Trần Vi Kỳ lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mặt đang trực tiếp nhìn cô chăm chú, chiếm hết tầm mắt của cô, phút chốc khiến cô không rảnh phân tâm nghĩ tới bất cứ ai bất cứ chuyện gì khác.

Mắt Trang Thiếu Châu rất đẹp, cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, hai nếp mí sâu hoắm. Màu đồng tử dưới đèn sẽ nhạt hơn tí, tương tự hạt cà phê đã được sấy khô. Khi đôi mắt thâm tình như thế mà không đổi sắc nhìn chằm chằm người ta thì rất mang lại cảm giác áp bách.

—— Trang Thiếu Châu không dễ ứng phó.

Trần Vi Kỳ lần nữa đưa ra kết luận, nếu cô không bàn chuyện làm ăn thì thừa dịp rời tiệc sớm đi là vừa.

"Sẽ không gì cơ?" Anh nhẫn nại hỏi lần thứ hai.

"Sẽ không còn quan hệ gì nữa, cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới mối thông gia của chúng ta. Anh và người nhà của anh đều có thể yên tâm, không cần để ý việc này. Đây là lời hứa của tôi." Trần Vi Kỳ bình tĩnh nói xong, khuyên tai chim ruồi nọ lắc lư một cái giữa không trung, không bay lên được, lại đành đáp xuống.

Trang Thiếu Châu im một hồi mới bật giọng, "Tôi đương nhiên sẽ không để ý."

Anh bỏ đầu lọc thuốc lá vào trong ly rượu, nhấn chuông kêu nhân viên phục vụ vào đổi một ly khác, nhân viên rất mau chóng đem tới một ly rượu mới toanh.

Trang Thiếu Châu rót thêm một ly champagne cho Trần Vi Kỳ, khuôn mặt khôi ngô rất hững hờ, khó phân biệt cảm xúc, "Tôi cũng rất bất ngờ Trần tiểu thư lại chịu nói những lời này với tôi, chắc hẳn em đã có tính toán cho chuyện giữa chúng ta. Không ngại nói thẳng nhé, những điều có thể đồng ý tôi đều sẽ đồng ý với em."

Trần tam tiểu thư không có tính cách thua thiệt, mất đi cái gì nhất định sẽ tìm cái đó về từ chỗ khác. Chịu chủ động đề xuất việc kết hôn, cô nhất định đã phân tích lợi hại rõ ràng.

Đầu ngón tay của Trần Vi Kỳ xoắn khăn trải bàn nhẵn mịn bằng nhung tơ. Dưới tầm mắt thẳng đuột của anh, cô không quanh co nữa, rất có hương vị làm người giỏi ăn nói trong lúc bàn chuyện làm ăn, "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cần Trang sinh đóng đạt vai một người chồng tốt trước mặt người khác, còn về sau lưng người khác..."

Nụ cười của cô rất xinh, đáy mắt lại rỗng tuếch, là một người làm ăn tuyệt đối đủ tiêu chuẩn, lấy mình ra giao dịch là lại dễ dàng đến thế.

Đa số mối hôn nhân trong giới đều như vậy, chẳng phải cha mẹ cô cũng thế sao?

Trước mặt người khác thì hòa thuận, sau lưng người khác thì lãnh đạm.

"Sau lưng người khác chúng ta có thể mạnh ai nấy sống. Tôi sẽ không kiểm soát anh, chỉ cần... anh đừng làm chuyện quá phận thôi."

Trang Thiếu Châu mỉm cười, thuận tay mở chai Hennessy trong thùng đá, rót cho mình nửa ly, anh nhẹ giọng hỏi: "Như nào là quá phận?"

Trần Vi Kỳ cười đáp: "Chỉ cần Trang sinh không dẫn bạn gái tới trước mắt tôi, không để bạn bè và người nhà tôi biết, đút lót truyền thông cho hậu hĩnh vào, còn lại tôi đều sẽ không kiểm soát, tôi chỉ cần một mối hôn nhân nhìn từ ngoài vào thì đầy đủ thể diện đầy đủ vinh quang mà thôi."

Ý là, cô ngầm thỏa thuận anh có thể làm bậy ngoài đường.

Trang Thiếu Châu kinh ngạc trong thoáng chốc, nửa chữ đều nói không thốt ra nổi, chỉ có thể nhìn đăm đăm gương mặt xinh đẹp của cô đầy sâu sắc.

Hóa ra cô còn cứng rắn hơn anh nghĩ nhiều, đúng là một đóa hoa hồng khó giải quyết. Thực chất anh không thích phụ nữ như thế này cho lắm, không đáng yêu, không mềm mại, không dễ đả động, khiến người ta không biết nên đối xử tốt với cô hơn hay dứt khoát tránh xui.

Trang Thiếu Châu nuốt một hớp rượu lớn, như uống sông băng đang cháy lửa, anh nhấc khóe môi: "Được, Trần tiểu thư."

Anh trả lời quá dễ dàng, thậm chí còn hơi ngả ngớn.

"Vậy có nghĩa là, anh bằng lòng rồi chăng?" Trần Vi Kỳ nhìn anh, đến lúc này nụ cười mới thực sự tươi tắn và nhẹ nhõm.

"Vì sao lại không bằng lòng?"

Trang Thiếu Châu cười như không cười nhìn cô, giọng nói bị rượu mạnh thiêu đốt, khàn đặc, "Có một người vợ rộng lượng như Trần tiểu thư đây, là niềm vinh hạnh của tôi, tôi phải đội ơn mới phải. Chịu san sẻ ông xã mình với những người phụ nữ khác, Trang mỗ mở mang tầm mắt phết."

Ngữ điệu của anh ta quá đỗi mỉa mai, trong đầu Trần Vi Kỳ rền vang, nụ cười cứng nhắc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi chỉ trong một giây.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Vi Kỳ chưa bị ai trào phúng ngay trước mặt bao giờ. Bản thân việc thực hiện một mối giao dịch trần trụi như thế này với một gã đàn ông lạ lẫm đã là một việc rất khó xử rồi, đối phương chẳng những không cảm kích mà còn lạnh lùng châm biếm rằng đạo đức của cô có vấn đề, điều này với cô không thua gì một nỗi nhục khủng khϊếp.

Trần Vi Kỳ kìm nén hít sâu, giữa giọng điệu vững vàng: "Sao Trang công tử phải nói lời khó nghe dữ vậy, không cảm kích thì thôi, anh đừng khinh người quá đáng, tôi đâu phải là..."

Cô bóp đầu ngón tay, khuyên răn chính mình đừng hành động theo cảm tính, đàm phán không thành công cũng không cần phải chọc giận anh ta, đắc tội Trang Thiếu Châu thì sẽ rất phiền phức. Nhìn toàn bộ Hồng Kông đi, không ai chịu đắc tội người Trang gia cả.

Nhưng Trần Vi Kỳ cảm thấy tủi nhục, uất ước, thậm chí còn có chút khổ sở nữa.

Sao cô lại không muốn có một cuộc hôn nhân mỹ mãn chứ? Nếu không phải buộc nên như vậy, ai lại nói mấy lời chẳng ra gì này, thực hiện cuộc giao dịch thảm hại này chứ.

"Đâu phải là gì cơ?" Màu mắt của Trang Thiếu Châu giảm xuống âm điểm, tỏa ra ít hơi lạnh.

Trần Vi Kỳ bỗng quay mặt đi chỗ khác, cười lạnh, "Đâu phải là không phải anh thì không được. Có quá nhiều người để tôi chọn, nếu Trang công tử cứ giữ thái độ này thì thôi quên đi."

Cô nói xong cũng gọi một tiếng với chú chó đang nằm nhoài trước bể cá, bé cưng ngoắt đuôi, lưu luyến ngoái đầu lại.

"Về nhà thôi." Trần Vi Kỳ nhíu mày.

"Áuuuu..."

Trần Vi Kỳ nghiến răng, chó hư! Chỉ có thể tự đi bắt, cô một tay cầm túi lên, vòng qua bàn dài, người đàn ông đối diện cũng thản nhiên đứng dậy theo, chân dài mấy bước đã bọc tới trước mặt cô, rất khốn nạn dừng cô lại, không để cô đi.

Thân thể cao lớn của anh cực giống một bức tường, hoàn toàn bao phủ cô. Cô cũng không phải kiểu người có dáng dấp ốm yếu, lại bị anh chắn đến mỏng manh nhỏ bé quá mức.

"Tránh ra ——"

Cô nói ra từng chữ. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào, bộ dáng duyên dáng tự mang một vẻ kiêu ngạo không thể xâm chiếm.

Trang Thiếu Châu buông mắt nhìn cô chòng chọc, thấy lông mi cô đang run rẩy, "Trần tiểu thư nóng tính thế, một lời nói nặng cũng chịu không nổi, vậy mà lại có thể chịu nổi việc ông xã mình tam thê tứ thϊếp ở bên ngoài."

Trần Vi Kỳ tức giận nguýt anh một cái, "Xin anh đừng xuyên tạc ý tôi!"

Giọng điệu của Trang Thiếu Châu chậm rãi bình tĩnh, mỗi câu mỗi chữ đều êm đềm, vương vấn một tia khắc chế, "Chẳng phải Trần tiểu thư có ý này à? Cho tôi nuôi tình nhân sau khi kết hôn, còn chịu bao che cho tôi, ý là cô cảm thấy tôi mà ăn ngoài thì cô cũng sẽ có thể ăn ngoài, đúng không? Trần tiểu thư tính hay lắm."

Trong mắt anh lóe lên một cảm xúc rất điên dại, âm lượng rất thấp, như đang chìm vào một biển đen sâu không thấy đáy, "Nếu không ngại thì nói thẳng, Trần tiểu thư cưới xong muốn kiếm ai làʍ t̠ìиɦ nhân?"

Lời anh nói chỉ xém chưa nhắc tới cái tên kia thôi.

Đồng tử Trần Vi Kỳ co rút, trái tim như uống phải đá lạnh, vả lại còn bị hơi thở mạnh mẽ của Trang Thiếu Châu tra tấn.

Bầu trời ngoài cửa sổ từng phút từng giây đều ngày một kinh khủng, mưa rền gió dữ, thổi mạnh đến nỗi người đi đường và xe cộ đều lảo đà lảo đảo, đài thiên văn báo động trước rằng cơn bão được đặt biệt danh "Báo Đen" sẽ đổ bộ thật mạnh vào Hồng Kông rạng sáng đêm nay.

Trần Vi Kỳ nhìn chằm chằm những vệt nước méo mó trên kính, hoảng hốt nghĩ, lẽ nào sau khi kết hôn cô vẫn sẽ đi tìm Chu Tễ Trì?

[A Trì, em đã nghĩ rất lâu rồi, tụi mình vẫn chia tay đi anh ạ.]

[Em đã quyết định kỹ chưa?]

[Rồi ạ.]

[Ừ, anh tôn trọng quyết định của em. Vi Vi, chúc em mọi sự tốt lành, mãi được hãnh diện. ]

Thật sự kết thúc rồi.

Cô là một người kiêu căng biết bao, sẽ không làm chuyện mất thể diện, làm nhục chính mình cũng như chính Chu Tễ Trì này.

Trong phòng riêng nhất thời cực kỳ yên ắng, như đã rơi vào bể cá ấy, tia sáng màu lam đậm chiếu quanh hai người một cách mờ ảo. Chủ bếp đã sớm đứng chờ ngoài cửa phòng riêng, nghe thấy cuộc tranh cãi bên trong, không biết có nên vào hay không.

Cứ giằng co trong tĩnh lặng như thế rất gian nan, mãi đến khi Trần Vi Kỳ nghe thấy trên đầu truyền tới một tiếng thở dài.

Trang Thiếu Châu cúi người chồm tới, hơi thở nóng rực thuộc về đàn ông trong nháy mắt ôm bọc quanh mình. Cơ thể cô căng cứng, trong mũi ngửi thấy mùi thuốc đắng chát, còn có một mùi rất phức tạp, sạch sẽ và nhẹ nhàng, trong thời gian ngắn cô chỉ có thể phân biệt được mùi phật thủ trong đó.

Một giây sau, người đàn ông rất dịu dàng gỡ từng ngón tay cô ra, lấy đi chiếc túi mà cô cầm chặt, "Tôi biết Trần tiểu thư không muốn nhìn thấy tôi nữa, bữa tối được chuẩn bị cho em, muốn đi cũng phải là tôi đi."

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vọng vào từ ngoài cửa rất hợp lúc, "Trang sinh, có cần lên món không ạ?"

"Vào đi." Trang Thiếu Châu đặt túi lên sô pha.

Trần Vi Kỳ nhíu mày, nhanh chóng thu hồi mọi cảm xúc, lần nữa nặn một nụ cười thỏa đáng lên mặt. Trang Thiếu Châu tóm hết một loạt động tác thành thạo này của cô đây vào mắt.

Chủ bếp tự bưng món chính đêm nay đi đến, là một vị người nước Pháp, nói tiếng Trung rất trôi chảy, thậm chí còn biết nói vài tiếng Hồng Kông ngắt ngứ.

"Trần tiểu thư, món chính được chuẩn bị cho chị đêm nay là cá sặc bướm hấp thảo mộc, ăn kèm với sốt Béchamel vắt chanh mang lại vị tươi mát, hy vọng chị có thể thích ạ."

Trần Vi Kỳ thanh nhã nói cảm ơn.

Chủ bếp hớn hở giới thiệu các món chính khác, nào là ức vịt nấu dâu, mì Ý mang hương vị Việt Nam, nào là súp trong chưng thạch hộc và ốc thái lát, dưa lưới nhập khẩu từ Shizuoka. Ngay cả trước mặt bé cưng cũng bày một khay thịt và rau quả, với một đống thịt cá sặc bướm cực lớn được nấu thơm ngon ở giữa, chú Greyhound nào quan tâm nhiều như vậy, có ăn liền ăn, nó miệt mài tập trung chuyên môn, ngồm ngoàm như gió bão.

Một đoàn người đi ra ngoài, bầu không khí yên lặng lần nữa bao phủ, chỉ có tiếng chó liếʍ khay hỗn độn thôi.

Trang Thiếu Châu cầm lấy âu phục khoác trên thành ghế sô pha, đi đến cạnh bàn ăn, cầm hộp thuốc lá và bật lửa lên. Lúc đi sượt qua bên người Trần Vi Kỳ, bước chân anh dừng lại, nghiêng đầu dòm cô, "Trần tiểu thư, tôi sẽ cho em một mối hôn nhân nở mày nở mặt, cũng sẽ tuyệt đối chung thủy với mối hôn nhân của chúng ta."

"?"

Trần Vi Kỳ nghi hoặc nhìn anh, không biết rõ anh tự dưng nói những lời này có ý gì.

Trang Thiếu Châu cũng không đón ánh mắt của cô, nghiêng người đi chỗ khác, ngón tay dài không kiên nhẫn bấu chặt bật lửa, "Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc vợ mình chân trong chân ngoài. Trần tiểu thư, em tốt nhất đừng có hoang tưởng khác trong lòng."

Cửa phòng riêng khép lại, thế giới lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh trắng mà mưa to mang lại. Những hơi thở chèn ép kia cũng tan biến theo, chỉ còn thoang thoảng một mùi phật thủ dịu nhẹ, mùi trên người anh ta dĩ nhiên lại khác hẳn con người anh ta.

Món ăn trên bàn tuyệt vời đắt đỏ, Trần Vi Kỳ không có khẩu vị nhưng vẫn ép mình ngồi xuống, cầm dao nĩa, trong đầu đang rối bời, bên tai còn văng vẳng câu nói của người đàn ông nọ ——

Anh ta sẽ chung thủy với mối hôn nhân.

Nghe rất giống một lời hứa hẹn.

Nhưng anh ta hứa hẹn với cô làm gì?

.

Trang Thiếu Châu đi từ trong phòng riêng ra, giơ tay nắm lỏng cà vạt, bực dọc châm một điếu thuốc.

Chủ bếp Amon đi tới, cung kính hỏi anh món ăn thế nào. Đêm nay là lần đầu ông chủ mời một cô gái đến dùng bữa tối một mình với mình, trên dưới nhà hàng đều bày trận đâu ra đấy.

Có rất ít người biết, ông chủ đứng sau nhà hàng Monblue là Trang Thiếu Châu.

Trang Thiếu Châu chẳng ăn miếng nào trả lời cũng không tệ lắm.

Amon nhìn ra cảm xúc ông chủ đang tệ, bèn nhún vai, giơ ngón tay cái lên, nói bằng vốn tiếng Quảng Đông ít ỏi: "Cô ấy ấy giống Venus ghê, à, không không, giống Athena cơ, trai đẹp gái xinh hai anh chị, không thể xứng hơn luôn."

Trang Thiếu Châu cong môi, thờ ơ gạt tàn, tự giễu: "Thật à? Có lẽ cô ấy cảm thấy tôi không xứng với cô ấy."

"Đi đây, Amon, chăm sóc cô ấy giúp tôi, nghĩ cách để cô ấy ăn hết đồ ăn nhé." Trang Thiếu Châu vỗ ngực Amon mấy phát.

Thư ký Bạch từ trong toilet đi ra, phát hiện ông chủ dĩ nhiên muốn rời đi, hắn chạy bước nhỏ đuổi theo, "Ông chủ!"

Trang Thiếu Châu ngậm điếu thuốc. Lúc đi qua quầy tiếp tân, anh đưa tay lấy vài thanh sô cô la đen trên khay đồng bỏ vô túi, tối nay chưa ăn gì, anh sợ còn chưa về tới nhà đã bị đói chết.

"Kêu tài xế đi khởi động xe. Tôi có uống rượu."

Thư ký Bạch tỏ vẻ rất cấp bách mà muốn nói lại thôi: "Đi ngay ạ?"

Trang Thiếu Châu liếc hắn một cái.

"Vậy hoa và quà gặp mặt mà thái thái dặn dò..."

Trang Thiếu Châu quên béng vụ này, đáng lẽ định lấy tụi nó ra khi đưa Trần Vi Kỳ về nhà. Anh cau mày, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: "Cậu không biết đi tặng à?"

Thư ký Bạch thầm nghĩ đây không phải là muốn hắn chết à? Thái thái có tính khí như thế, nếu là biết hắn làm thay, bà sẽ mắng hắn đến chết mới thôi.

"Tôi không đi đâu..." Thư ký Bạch yếu ớt phản bác.

Trang Thiếu Châu: "..."

"Vậy thì vứt đi." Anh vứt điếu thuốc vào thùng rác, lột một thanh sô cô la đen, vị đắng nghét hòa tan nơi đầu lưỡi.

Thư ký Bạch trơ mắt nhìn ông chủ vung tay rời đi, đành phải ngậm đắng nuốt cay lấy hoa và quà trong hộc tủ ở buồng lái trước ra.

Hoa được đặt trong tủ đá giữ tươi, lúc lấy ra, mùi hương nhẹ nhàng bên trong như bị đọng lại thành một lớp sương.

Thư ký Bạch thấy tiếc vãi, hoa là ông chủ tự chọn trong tiệm hoa, phải tự tặng mới có hiệu quả chứ.

Cho một trợ lý mù như hắn chung vui làm chi?

Ngay khi thư ký Bạch đang nghĩ ngợi gặp phu nhân tương lai thì nên nói gì để cô vui, cửa thang máy lại mở, người đàn ông cao lớn sải bước quay về, tiện thể khoác âu phục trong tay lên người.

"Sao vậy ạ?" Thư ký Bạch thấy khó hiểu.

"Các cậu ở lại đây lát nữa đưa cô ấy về nhà." Trang Thiếu Châu phân phó với thần sắc lạnh nhạt, lấy lại cả hoa lẫn quà.

Dưới ánh đèn u ám tĩnh mịch, hoa hồng tím xinh tươi bị người đàn ông cầm vào lòng, anh cúi mặt nhìn qua, ôm chặt.

Mãi đến khi ông chủ nhà mình bước vào phòng riêng, thư ký Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực hắn rất muốn nhắc nhở một câu.

Mặt lạnh đi tặng hoa cũng không mấy hiệu quả đâu, rất có khả năng không tặng được ạ.