Tín Hiệu Bão Số 3

Chương 6: Một giờ

Có thời gian vào giữa trưa là một điều rất bình thường. Toàn là người đi làm bận rộn đến rối bòng bòng, đôi khi ăn cũng phải nhanh cho kịp, giữa trưa nhín được chút thời gian đúng là không dễ.

Trần Vi Kỳ cũng mặc kệ, chỉ nói: [Làm phiền rồi, trưa nay chị sẽ tham dự một tiệc rượu ở khách sạn Tinh Đỉnh, em kêu thư ký Bạch chừng nào tới thì gọi điện cho trợ lý chị nhé.]

Trang Thiếu Châu nhìn điện thoại trầm ngâm một hồi, nhớ ra trưa nay khách sạn Tinh Đỉnh có một buổi tiệc rượu, trợ lý đã gửi thư mời cho anh, anh ngại bận bịu không dứt ra được nên không định đi.

Vừa định trả lời, đối phương lại gửi tới một tin nhắn.

Trần Vi Kỳ: [Cora, việc này em khỏi cần báo cáo với ông chủ nhé, nhớ nói thư ký Bạch đừng đề cập luôn. Cảm ơn nhiều, ngày khác em có rảnh thì chị sẽ bao, hẹn em uống trà chiều nha.]

Màu mắt Trang Thiếu Châu đậm hơn, nhã nhặn lễ phép trả lời: [Dạ cảm ơn Trần tiểu thư nhiều.]

.

Tiệc rượu buổi trưa được tổ chức bởi khách sạn Tinh Đỉnh để chúc mừng "Phòng rượu nghệ thuật Man Trăn" khai trương thuận lợi. Tinh Đỉnh là thương hiệu khách sạn xa hoa dưới trướng Dịch gia, từ hai năm trước đã giao cho trưởng nữ Dịch Tư Linh kinh doanh. Phong cách khách sạn hiện đang theo tông xa xỉ cao cấp.

Phòng rượu nghệ thuật Man Trăn là nét nổi bật mới được khách sạn tạo nên năm nay, không chỉ thuê một đội chuyên thiết kế những cửa hàng đồ xa xỉ để trang trí mà còn bỏ một số tiền lớn ra mua các tác phẩm nghệ thuật mấy chục triệu. Hôm nay là ngày khai trương phòng rượu, hàng loạt danh lưu quý tộc, nghệ thuật danh gia được mời đến.

Người người đều hăm hở đòi cho đại tiểu thư Dịch gia thể diện.

Trần Vi Kỳ cũng cho cô ấy phần thể diện này, ngay cả công việc buổi chiều đều đùn xuống, nhưng cô đến buổi tiệc rượu này không chỉ để ủng hộ Dịch Tư Linh, mà là cô cần lộ diện ở nơi xã giao.

Từ sau khi tuyên bố chia tay với Chu Tễ Trì, cô đã cắt đứt mọi giao thiệp. Tiệc tùng, yến hội, salon, trà chiều, đi biển, dạo phố, spa, chơi mạt chược gì đó, tất cả cô đều không tham dự, còn chẳng hề lú mặt trong nhóm chat nữa mà. Cô có thể tưởng tượng được đám thiên kim tiểu thư kia lén lút bịa chuyện về mình thế nào.

Giới hào môn Hồng Kông tuy phức tạp nhưng không lớn, một cô gái có gia thế tương đương đều có thể làm quen với nhau, nhưng có thể chơi thành nhóm không có nghĩa là có thể thổ lộ tâm tình, đa số là ngoài mặt thì chơi chung sau lưng thì ngứa mắt. Một khi có nhiều con gái thì tâm tư cũng sẽ nhiều theo, họ so sánh cao thấp lẫn nhau về mọi mặt. Trong thế giới danh lợi, chẳng ai chịu mình bị rơi vào thế yếu, ai cũng hy vọng mình là người nở mày nở mặt nhất.

Trần Vi Kỳ xưa nay luôn là tiêu điểm được mọi người vây quanh, nhiều người cô đỡ cô, cũng có nhiều người muốn nhìn cô ngã xuống.

Cô hiểu quá rõ sự tàn nhẫn của giới này, nhưng tàn nhẫn nhất chắc là —— lòng cô tỏ tường như gương sáng nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ tới việc trốn chạy khỏi nó.

Trần Vi Kỳ trầm lặng nhìn chăm chú phong cảnh xe chạy thành một đường thẳng ngoài cửa sổ, nghĩ đến một vài mảnh ký ức đêm khuya.

"Trên thế giới này chỉ có hai loại người có thể có được tình yêu. Một loại là kẻ may mắn, yêu trúng một người vừa khớp, phù hợp và cần họ. Loại còn lại là kẻ dũng cảm, ví dụ như nàng tiên cá, từ bỏ giọng nói nhằm đổi lấy một đôi chân để bước về phía tình yêu. Vi Vi, em không phải loại thứ nhất, em sẽ phải lấy một thứ gì đó ra để đánh đổi. Nếu cái gì em cũng muốn thì em sẽ chẳng chiếm được bất cứ thứ gì cả. Anh hai không thông minh, không thể đưa ra quyết định thay em, em phải tự chọn."

"Anh hai... Bắt buộc phải từ bỏ một thứ gì đó sao ạ..."

Trong bóng tối, giọng nói nghẹn ngào mà khàn khàn của Trần Vi Kỳ cứ như một đóa hoa sắp héo úa.

"Bắt buộc phải." Trần Nam Anh trước giờ luôn cười đùa tí tửng nghiêm túc như thế, đanh mặt nhìn vào mắt cô đăm đăm, "Anh hai từ bỏ tất cả mọi thứ ở Trần gia mới đổi được tự do mà. Vi Vi, em có dám từ bỏ mọi thứ không?"

"Em... Anh hai cũng dám thì sao em lại không, trường hợp xấu nhất em và anh ấy đi nước khác định cư, nội địa, nước Úc, nước Anh, chọn đại nơi nào cũng được mà. Không có Trần gia, tiền để dành của em cũng đủ để em và anh ấy sống cả đời, với lại mấy năm gần đây anh ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền nữa. Bọn em có thể sống một cuộc sống rất giàu có."

Cô nhấn mạnh hai chữ giàu có.

Nhưng giàu có có nghĩa là gì? Một triệu gọi là giàu có, một chục triệu gọi là giàu có, một trăm triệu cũng gọi giàu có, nhưng mức độ phú quý được đổ vào Trần tam tiểu thư lên đến hàng trăm tỷ. Tiền tài, quyền thế, vinh quang, thiếu cái nào cô cũng sẽ héo rụi.

Trần Nam Anh cười một tiếng, như nhìn thấu sự chột dạ và cố giả bộ của cô, "Em bằng lòng, vậy cậu ta bằng lòng để em làm như thế ư? Được, cho dù cậu ta có chấp nhận, nàng tiên cá đã đánh mất đại dương cuối cùng chỉ có thể biến thành bọt biển mà thôi em ạ. Vi Vi, không biết em có nghĩ tới hay chưa, đến cuối em sẽ trở thành một người như thế nào em nhỉ?"

"Anh vẫn còn nhớ lời ước sinh nhật của em năm mười tám tuổi."

Cô đã ước gì? Đến nỗi Trần Bắc Đàn cùng Trần Nam Anh, còn có tất cả mọi người đều khắc sâu.

Cô đã ước, cô muốn nở mày nở mặt cả đời, muốn trở thành người phụ nữ thành công và lợi hại nhất Trần gia.

Trần Vi Kỳ cười cười, lau sạch nước mắt, "Em bị ngáo ngơ thôi ạ. Anh hai. Mấy lời này, anh cứ coi như mình chưa nghe bao giờ đi. Nếu không em sẽ mất mặt lắm đó."

Trần Nam Anh vuốt tóc cô, giọng đắng nghét, "Vi Vi, thực ra anh hai có lỗi với em lắm. Nếu không phải có vết xe đổ là anh đây, ba ba sẽ không phản đối hai đứa dữ vậy."

Trần Vi Kỳ lắc đầu, không nói gì.

Sau khi Trần Nam Anh bước vào giới giải trí, chưa đầy một năm y đã chính thức debut, toàn bộ Hồng Kông đều náo động. Trần Huyên Trung biết được tin suýt tức đến đột quỵ. Ông cho rằng những sức ảnh hưởng không lành mạnh trong giới giải trí đã vấy bẩn con trai mình, từ đó căm thù mọi thứ dính dáng tới giới giải trí.

Trần Vi Kỳ không còn nhớ tối đó đã uống bao nhiêu rượu cùng anh hai, chỉ biết cô đã mở két sắt, đổ tất cả trang sức và tiền mặt bên trong ra. Ngọn núi chất cao gồm có kim cương trắng, kim cương vàng, kim cương hồng, ngọc lục bảo, đá lam ngọc, hồng ngọc, ngọc trai, phỉ thúy, vàng, và cả tiền mặt nằm ngổn ngang, ập tới tựa thủy triều.

Cô trông giống một con rồng nằm trong hang núi đá quý, tóc dài lộn xộn tán loạn, toát ra một sự u sầu khi ngợp trong vàng son.

Cô đã đưa ra lựa chọn đêm ấy, lựa chọn của cô hợp lô-gích và thỏa đáng như thế, thậm chí còn không kịp lau khô nước mắt.

Cái tên Trần Vi Kỳ này trời sinh đã nên đứng ở vị trí vẻ vang nhất, bất luận phải mất đi thứ gì.

Có lẽ cô sẽ cô đơn suốt đời, cũng sẽ không còn ai yêu cô một cách chân thành và không hề nao núng nữa, mà cô cam tâm tình nguyện chấp nhận trả giá.

.

Hôm nay khách sạn bị bảo an quản lý rất nghiêm ngặt, một chiếc Lexus công tác không phô trương được sắp xếp lái vào lối VIP, chậm rãi vòng qua suối phun của vườn hoa, đậu sát cửa chính khách sạn. Cửa xe tự động mở ra, một anh giữ cửa dáng người lực lưỡng nhanh chóng đi tới, đứng nghiêng người, tay phải chắn mui xe.

Một bàn chân nhỏ nhắn đeo giày cao gót màu bạc sải qua cửa xe, bắp chân thon dài trắng nõn lộ ra một khúc từ trong bộ lễ phục dạ hội. Khi chủ nhân tao nhã xuống xe, đuôi váy tỏa sáng lung linh trượt xuống, che khuất cảnh đẹp, nhưng khi chủ nhân cất bước, chân dài lại thoắt ẩn thoắt hiện tại chỗ xẻ tà cao.

Trần Vi Kỳ vừa xuống xe đã có vô số ánh đèn flash nhắm ngay vào mình. Bên truyền thông tinh mắt, không ngừng hô Tanya với bóng lưng xinh đẹp lộng lẫy ấy.

Vài vệ sĩ bao vây Trần Vi Kỳ cực kỳ chặt chẽ, camera thì chặn được nhưng âm thanh thì không. Chỉ mới mấy bước ngắn ngủi, các phóng viên giải trí rảnh rỗi kiếm chuyện đã sợ không có trang đầu, từng câu từng chữ đều hùng hổ ——

"Tanya! Cắt tóc vì Trì Tử hả!"

"Trần tiểu thư, chị có xem mới chiếu chưa, Trì Tử trong đó đẹp trai lắm!!"

"Đây là lần đầu Trì Tử quay cảnh kí©ɧ ŧìиɧ quy mô lớn, đừng nói hai anh chị chia tay vì vụ này nhé!"

"Chương trình Thượng Hải của Nhuy Bạc tháng sau, Trì Tử cũng sẽ tham dự sao ạ!"

Trần Vi Kỳ vẫn không dừng bước, giày cao gót giẫm rất ổn, đầu lông mày đang nhíu rất nhanh liền giãn ra, nụ cười của cô có thể nói là hoàn mỹ không một tì vết, chỉ là màu nền dưới đáy lại càng thêm vắng lặng.

Nhân viên lễ tân phụ trách tiếp đón Trần Vi Kỳ lộ vẻ căng thẳng, luôn miệng xin lỗi về chuyện vừa nãy, đồng thời tỏ ý cô ấy sẽ cảnh cáo từng người một để các bên truyền thông đừng viết bậy bạ. Trần Vi Kỳ bảo không sao, băng qua đại sảnh rộng lớn tráng lệ rồi đi vào thang máy.

Trợ lý Mỹ Du liếc nhẹ bóng lưng đại tiểu thư, chẳng hiểu sao, cô nàng lại thấy hơi đau lòng. Cô làm việc bên cạnh Trần Vi Kỳ nhiều năm, vẫn luôn giúp Trần Vi Kỳ xử lý những việc vặt vãnh trong cuộc sống, có thể nói cô ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ quen nhau đến chia tay của Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì.

Cô ấy dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được hỏi khẽ: "Vẫn ổn chứ ạ?"

Trần Vi Kỳ dịu dàng nhìn cô ấy một cái, "Lát nữa sẽ có người đến đưa chìa khóa xe, em nhớ nghe điện thoại đó."

Mỹ Du gật đầu, rốt cuộc không hỏi nhiều nữa. Cô không khỏi hít sâu một hơi, khách sạn cao cấp ngay cả không khí cũng thơm tho trong lành.

Phòng rượu nghệ thuật Man Trăn nằm ở tầng trên cao khách sạn, ngồi bên cửa sổ thưởng thức trà chiều, có thể ngắm nhìn toàn cảnh cảng Victoria mà không cần tốn nhiều sức. Bầu trời sau mây thu mưa tạnh xanh đến sáng sủa, nước biển cũng màu xanh, decor phòng rượu cũng dùng tông màu xanh lạnh, mọi thứ đều giống một bãi biển mơ mộng.

Lễ phục của Trần Vi Kỳ hôm nay cũng là màu xanh, đến mức khoảnh khắc cửa cách âm bị kéo ra, khách khứa dòm qua đều cảm thấy như mình nhìn thấy Venus từ dưới đáy biển chui lên.

Trần Vi Kỳ bình tĩnh đi tới, hờ hững giơ tay vén mái tóc ngắn mà mình dày công cắt tỉa giữa đủ mọi ánh mắt, mỉm cười vẫy chào người quen.

"Tanya... Lâu rồi không gặp bà luôn á..."

"Thế bà có nhớ tui không?"

"Nhớ chứ! Nhớ muốn thài luôn á má!"

"Tanya! Chiếc váy trong bộ sưu tập Xuân Hạ năm nay của GW nhà bà khó mua ghê á, nhất là chiếc mà Tống Nguyệt đã mặc, SA của tui nói toàn Hồng Kông đều hết hàng rồi. Tui không biết đâu, bà phải đền cho tui một chiếc..."

...

Chủ tiệc rượu Dịch Tư Linh đang tán gẫu với vài chị em. Các cô gái rực rỡ gấm hoa tụm lại một chỗ, ngay cả bầu không khí cũng phơi phới một làn gió thơm ngọt.

"Anh chàng đẹp trai đó vẽ vời coi bộ không tệ đâu, tui nói tui muốn mua tranh của anh ấy, bảo anh ấy ra giá, anh ấy lại hỏi tui bán năm trăm euro liệu có đắt quá không. Cười ẻ luôn. Lúc đó tui bèn đưa cho anh ấy mười nghìn tiền mặt, suýt nữa dọa chết anh ấy." Dịch Tư Linh ỏng ẹo kể về cuộc gặp gỡ lúc cô ấy đi Milan mua tranh hồi tháng trước.

"Bà ngủ với anh đó rồi hả?" Một giọng nói hiếu kỳ vang lên.

Dịch Tư Linh chợt trợn mắt, mặt đều đỏ lựng, "Bà, nói bậy gì thế! Bà tưởng tui cũng như bà à, tui chưa từng ngủ với đồ đàn ông thối đ ——"

Một trong các chị em mắt sắc phát hiện Trần Vi Kỳ, vội đẩy tay Dịch Tư Linh, bảo cô ấy nhìn sang.

"Đẩy gì chứ..." Dịch Tư Linh bị ngắt lời, duyên dáng phàn nàn.

"Lẹ lên lẹ lên, Tanya đến rồi kìa!!"

"Tanya? Con ả chết bầm kia đến rồi sao?"

Dịch Tư Linh giật mình, thoắt cái ngoái đầu, mắt cô ấy là một thiết bị lọc, xấu xí quê mùa cố làm ra vẻ căn bản không lọt nổi mắt xanh của cô ấy, cho nên không cần phải hỏi, cô ấy vừa liếc mắt đã thấy Trần Vi Kỳ.

Người phụ nữ vốn cao một mét bảy, do mang giày cao gót nên trông càng cao gầy mà thon thả. Chiếc váy dài màu xanh tỏa sáng lung linh ôm sát dáng dấp gợi cảm của cô, xẻ tà cao, khoét sâu chữ V, bóp eo, đường cong như đồng hồ cát được phác họa hết cỡ, huống chi còn có đa dạng trang sức đắt đỏ tô điểm, cả người lấp lánh cứ như là...

Đến để giành ánh đèn sân khấu vậy.

Dịch Tư Linh xoay chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay, cười lạnh một tiếng, xoay người đứng lên, trực tiếp đi về phía Trần Vi Kỳ. Mấy cô gái bị bỏ lại nhìn nhau, biết hai người này lại sắp cấu xé gay gắt một phen, không muốn bỏ lỡ màn tranh đấu này nên đều đi theo.

Trần Vi Kỳ như có dự cảm, cười quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ giữa tiếng ăn uống linh đình. Cô giơ ly rượu nho trắng trong tay, giương lên từ xa.

Dịch Tư Linh đi tới, thanh lịch nói một câu "Ngại quá, cho xin mượn Tanya một lát ạ" với các vị khách khác, sau đó kéo tay Trần Vi Kỳ đi tới chỗ yên lặng.

"Ê, mày túm tao đau rồi đấy." Trần Vi Kỳ lười biếng nói.

Dịch Tư Linh véo mạnh một cái, Trần Vi Kỳ ăn đau kêu lên, lúc này cô ấy mới thong dong buông tay, "Đừng để bụng nhen, tại tao thấy mày xong tao mừng quýnh luôn á, cục cưng."

Trần Vi Kỳ liền coi như mình bị mèo cắn một cái, xoa cánh tay, lười chơi trò khẩu phật tâm xà với cô ấy, "Mày nổi điên gì vậy?"

Dịch Tư Linh phẫn nộ trừng cô, "Mày mới bị điên á, hôm nay là tiệc của tao, mày ăn mặc xinh đẹp đến thế làm gì? Mày muốn cướp ánh đèn sân khấu của tao thì cứ nói thẳng, đừng có làm mấy hành động chẳng ra gì này. Tao coi thường mày phết luôn á."

Trần Vi Kỳ cười, hỏi mình đến giành ánh đèn sân khấu làm chi. Dịch Tư Linh hừ một tiếng giữa nhịp thở, "Đây chỉ là một tiệc rượu nhỏ thôi, tao có ghi trong thư mời mà, dresscode là lễ phục cocktail, mày mặc nguyên bộ váy đi thảm đỏ, trang điểm cũng chỉn chu nữa, chẳng phải mày thế này là muốn đến giành ánh đèn sân khấu với tao à?"

Cô ấy chỉ vào chiếc nhẫn đuôi cá trên ngón trỏ của Trần Vi Kỳ, nó là chuỗi Cao Châu vẫn chưa công bố của Nhuy Bạc, phê bình rằng: "Thái quá."

Trần Vi Kỳ gỡ chiếc nhẫn xuống, kéo tay Dịch Tư Linh, coi như thưởng cho mèo nhà mình, "Được rồi được rồi, cầm chơi đi cưng."

Dịch Tư Linh nhướng mày, ngắm nhìn đuôi cá mà Trần Vi Kỳ cống nạp, lúc này mới dễ chịu hơn chút, "Tao đeo lên là thấy có phong cách hơn mày liền luôn."

"Tao còn tưởng hôm nay mày sẽ không đến nữa cơ." Dịch Tư Linh thu ngón tay lại, ánh mắt lúc bấy giờ mới đảo qua kiểu tóc mới có chiều dài vừa vặn tới giữa cổ của Trần Vi Kỳ, kỳ thực cũng không ngắn lắm, tưởng đâu ngắn đến sau dái tai, "Lần trước không cho tao tìm mày, tao còn tưởng mày cạo đầu đi tu không gặp người khác nữa, nhưng rốt cuộc nó cũng không ngắn dữ, có vài người bà tám nhiều nơi rằng ngày nào mày cũng rửa mặt bằng nước mắt hết á."

Trần Vi Kỳ cười khẽ, "Bữa đó tâm trạng tao không được tốt, mày có tìm đến cũng sẽ chỉ bị nghe tao chửi thôi."

Hôm ấy cô và Trần Bắc Đàn cãi nhau ôm xồm, cả buổi chiều cô đều khóa mình trong nhà, chẳng muốn gặp ai.

Dịch Tư Linh quả nhiên trừng cô một cái, "Mày đừng tưởng mày thất tình thì tao sẽ nhường mày nhé. Sao mày với Trì Tử lại quậy đến mức này chứ? Mấy ngày trước tao có thấy nó ở Ma Cao, gầy hẳn luôn mày ơi, như sắp mất cả hình tượng vậy. Cuối cùng là mày đá nó hay là nó đá mày thế? Điên thật chứ, tình cảm của hai đứa bây tốt như vậy mà, mắc cái chứng gì lại chia tay?"

Họ đều học cùng một trường phổ thông, hơn nữa còn cùng một lớp, không có người đứng giữa là Trần Vi Kỳ đây, Dịch Tư Linh và Chu Tễ Trì cũng sẽ là bạn tốt của nhau.

Tin Trần Vi Kỳ chia tay mới ra lò, Dịch Tư Linh vừa hoảng loạn vừa sốt ruột, gọi liền một cú, đáng tiếc hai người trong cuộc đều không nhận máy, nhưng Chu Tễ Trì chu đáo hơn, gửi cho cô ấy một câu:

[Đừng lo, Mia. Sau này chỉ có thể nhờ bà chiếu cố Tanya nhiều hơn thôi. Cảm ơn bà, nếu cần bất cứ điều gì từ tôi thì cứ cho tôi hay nhé.]

Trần Vi Kỳ thản nhiên liếc ra ngoài cửa sổ, trời sáng chói mắt, cô có cảm giác đồng tử mình đang co lại, "Mày lắm mồm quá, Mia."

Dịch Tư Linh bị Trần Vi Kỳ chửi nói nhiều, quạu đến mặt mày đỏ lè, cũng tủi thân nữa. Cô ấy cũng là một cô công chúa muôn người vây quanh, kiêu căng làm bậy trong những trường hợp xã giao, ai dám nói cô ấy lắm mồm?

"Tao thích lo mấy chuyện vô bổ này của mày ghê á, nếu không phải Trì Tử là bạn tao, đến hỏi tao cũng lười nữa nhé!"

Âm lượng câu này rất to, xung quanh rất nhiều khách đều nghe được, nhao nhao đưa mắt ngó qua. Các chị em nhỏ của Dịch Tư Linh cũng nhanh chân đi tới hòa giải.

Phú hào Hồng Kông nhiều không đếm xuể, gia tộc có thể đứng trên đính tài phú thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay —— Trang Dịch Trần Trịnh Lục, được gọi là ngũ đại gia tộc, sức ảnh hưởng bao trùm mọi mặt, thời kỳ hưng thịnh gần như có thể thâu tóm nền kinh tế của toàn Hồng Kông.

Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh đến từ gia thế ngang nhau, đều là hai viên minh châu chói mắt nhất Hồng Kông, cộng thêm hai người lại đấu đá không chừa lần nào, nhìn nhau chẳng hề ưa mắt, một số thiên kim hào môn đứng quanh hai người ngầm hình thành hai phái.

"Tanya, hôm nay là tiệc của Mia mà, bà không khiêm tốn chút thì thôi đi, còn đến chọc chị ấy nữa, có phải hơi vô lý rồi không?"

"Cho dù là vì một vài nguyên nhân không mấy vui vẻ... thì cũng đừng giận cá chém thớt lên người Mia chứ."

Trần Vi Kỳ không rảnh múa mép khua môi trước mặt mọi người, mất mặt lắm, liếc nhẹ Dịch Tư Linh một cái, ánh mắt cảnh cáo cô ấy quản lý bọn lâu la này cho chặt vào.

Dịch Tư Linh tủi thân cắn môi dưới, cô nào có ăn hϊếp cô ấy, vừa định nói gì đó lại có một giọng nói dịu dàng vang lên, "Dịch tiểu thư, em thay chị mình xin lỗi chị ạ. Gần đây tâm trạng chị ấy hơi tệ, nói chuyện hay cáu, chị đừng để bụng ạ."

Trần Vi Kỳ nhíu mày, lạnh nhạt nhìn về phía nguồn âm.

Để tham dự tiệc rượu của Dịch Tư Linh hôm nay, bộ lễ phục Trần Tâm Đường mặc cũng như đồ trang sức đều đến từ các thương hiệu mà đối phương từng đăng trên mạng xã hội, hợp sở thích của ả. Ả hào phóng nhìn Trần Vi Kỳ, mỉm cười nói: "Tanya, tâm tình chị không tốt cũng đâu thể nổi giận với chị Dịch được."

Trần Vi Kỳ không ngờ lại gặp Trần Tâm Đường ở đây. Theo cô biết, Dịch Tư Linh và Trần Tâm Đường đâu có quen thân.

Trần Tâm Đường đương nhiên biết mình và Dịch Tư Linh không quen thân, nhưng không quen thân cũng không trở ngại gì, chỉ cần biết Dịch Tư Linh thích người khác khen cô, dỗ dành cô, tâng bốc cô là được. Ả đi đến bên người Dịch Tư Linh, rất thân mật khoác tay đối phương, khen ngợi: "Chị Dịch, chiếc nhẫn trên tay chị đẹp quá hà, thương hiệu gì vậy chị?"

Dịch Tư Linh ghét bị người ta động chạm lung tung, tỉnh rụi rút tay ra.

Trần Vi Kỳ nhìn thấy màn này, cười nhẹ một tiếng, hững hờ nói: "Nếu tao nhớ không lầm, chị gái tao có học môn Ngữ Văn ở trường trung học cơ sở Thánh Đức mà. Emily, cưng cứ mở miệng là lại gọi chị Dịch này chị Dịch nọ, chi bằng hỏi thử Dịch Tư Linh có còn thiếu em gái không đi. Dù sao nó cũng có nhiều em gái như vậy, thêm một đứa như cưng cũng không đông lắm đâu, cưng cứ đổi họ Dịch rồi cùng nó về vịnh Nước Cạn nhé."

"Mày nổi điên gì vậy, Trần Vi Kỳ." Dịch Tư Linh rất không vui trước lời này. Cô ấy có nhiều em gái thật, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể làm em gái cô ấy đâu.

Mặt Trần Tâm Đường lập tức không nén được giận, lấy tay vuốt tóc, nhưng ả nhất quyết phải nịnh bợ Dịch Tư Linh cho bằng được.

Trần Tâm Đường cũng phải trải qua nhiều trắc trở để có thể tham dự tiệc rượu hôm nay, ả dùng quan hệ để vào salon mà Dịch Tư Linh mở mới giành được thư mời. Ả nghe nói Dịch gia cố ý muốn làm thông gia với Trịnh gia, một khi Dịch Tư Linh gả vào Trịnh gia, cô ấy nhất định sẽ là phu nhân đương gia Trịnh gia tương lai, ả chỉ cần bợ đít Dịch Tư Linh hết lòng, ngày sau địa vị của ả ở Trịnh gia cũng có thể nước dâng bèo nổi. Ả đã hết trông cậy vào Trần gia nữa, ả không chiếm được thứ gì tốt dưới tay Trần Bắc Đàn, cha còn mơ mộng hão huyền xử lý mọi việc theo tính công bằng, nhưng công bằng ở đâu ra được chứ? Ả chỉ hy vọng có thể được vẻ vang ở bên nhà chồng thôi.

Dịch Tư Linh và Trần Vi Kỳ quan hệ không tốt là điều ai cũng công nhận, lấy lòng Dịch Tư Linh thì chắc chắn phải giẫm Trần Vi Kỳ. Trần Tâm Đường vốn ghét "người chị" cùng cha khác mẹ đã chèn ép mình rất nhiều năm này.

Trần Tâm Đường hậm hực cười xuề xòa, "Dịch tiểu thư, chị đừng nghe Tanya nói bậy, gần đây tâm tư chị ấy đều hướng về Trang công tử thôi, bởi vậy á, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Chị đừng so đo với chị ấy nhen."

Vừa đề cập, sắc mặt Trần Vi Kỳ ngay tức thì lạnh căm. Các cô gái chung quanh dòm nhau, như nghe thấy một tin bùng nổ nào đó.

Dịch Tư Linh: "Trang công tử? Trang nào? Trang Thiếu Diễn? Không đúng không đúng, Trang Thiếu Diễn có vợ rồi... Trang Thiếu Châu hả?"

Trang Thiếu Diễn là đại thiếu gia Trang gia, có điều hắn vô tâm với gia nghiệp, hiện đang nhậm chức tại Đại học Hồng Kông.

Trần Tâm Đường nhoẻn miệng cười nhẹ: "Đương nhiên là Trang nhị công tử rồi. Nhưng em nghe nói vị này nổi tiếng hay bắt bẻ đó, chị gái, chị phải là người cưa Trang công tử cho mối hôn sự này đấy, chỉ sợ đến lúc đó..." ả dừng ngang.

Dịch Tư Linh cảm thấy rất hài hước và rất hoang đường, cô ấy nhìn về phía Trần Vi Kỳ, chất vấn: "Gần đây mày không để ý tới tao là để vội cưa đàn ông hả? Trang Thiếu Châu? Mày——! Mày dĩ nhiên lại đi cưa anh ta? Mày muốn kết hôn với anh ta ư?"

Trần Vi Kỳ nói bằng giọng lãnh đạm: "Trần Tâm Đường xưa nay miệng chó không thể khạc ra ngà voi, lời nó nói mà mày cũng tin nữa à? Tao có tốn tâm tư cũng để đi dỗ mày chứ rảnh không đi cưa đàn ông nhé, tao cũng đâu có bị điên."

Dịch Tư Linh hơi hé môi, cảm thấy lời này nghe cứ kỳ cục thế nào ấy.

Lập tức liền có một ngời phụ nữ tiếp lời, giọng điệu có chút chế giễu, đương nhiên, cũng có một sự ghen tị khó tả, "Tanya, thảo nào gần đây bà không tụ họp nhóm chúng ta nữa, thì ra bà bận việc lớn. Đúng là may mắn không ao ước được, Trang thiếu là người đàn ông tốt được mọi người trong giới công nhận đó, mấy cô gái thích anh ấy nhiều không kể xiết. Cũng đúng thôi, một nam minh tinh, làm gì có sức nặng bằng Trang gia thái tử gia."

Sự nóng giận từ đáy lòng Trần Vi Kỳ cuộn lên, ánh mắt rét lạnh quét người phụ nữ đó một cái, thốt ra từng chữ một: "Im mồm."

Người phụ nữ bị khí thế mạnh mẽ đập vào mặt gây rùng cả mình, lời nói nghẹn hẳn trong họng.

Tình cảnh nhất thời rất khó coi, cũng rất yên ắng, đủ mọi hương thơm tuôn trào trong không khí, giống một tiếng nhiễu trắng.

Mỹ Du xuất hiện rất kịp thời, thực chất cô ấy không muốn chen vào ngay lúc này lắm, mỗi người trong đám thiên kim tiểu thư kim tôn ngọc quý này đều có thể ép chết cô ấy.

Thế nhưng, cuộc gọi đến từ chính Trang tiên sinh, cô ấy không dám không báo.

"Đại tiểu thư... chìa khóa xe đã được đưa tới..." Mỹ Du nhón chân nói bên tai Trần Vi Kỳ, "Trang tiên sinh tự đem lại ạ..."

Trần Vi Kỳ kinh ngạc nhìn cô ấy, Mỹ Du gật đầu một cái, cẩn thận đưa chiếc điện thoại còn đang nối máy cho cô.

Trần Vi Kỳ nhận lấy, nhẹ nhàng đặt loa nghe tới bên tai giữa một đống ánh mắt dòm ngó. Đối phương dường như cách sóng điện cảm nhận được hơi nóng nơi tai cô, nháy mắt đã vang lên giọng nói.

Giọng bass trầm thấp, rất có từ tính và mê người.

"Trần tiểu thư, chìa khóa xe đã được đưa tới."

Tim Trần Vi Kỳ như hẫng mất một nhịp, nhanh chóng bình tĩnh hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Đại sảnh tầng 17."

"Làm phiền anh chờ một lát, bây giờ tôi đến đó ngay." Trần Vi Kỳ nói không thừa chữ nào, cúp máy, đưa điện thoại cho Mỹ Du.

Ánh mắt đồng thời chậm rãi lướt qua một vòng người đây, cuối cùng lẳng lặng rơi trên thân Dịch Tư Linh, cười như không cười, đe dọa sẽ tính sổ sau: "Bây giờ mày lợi hại rồi, Dịch Tư Linh."

Cô nện bước thật thanh lịch, quay người rời đi, tua rua màu lam cùng thiết kế với chiếc áo choàng để lại một bóng hình mờ phai.

Sau khi Trần Vi Kỳ rời khỏi, mấy cô gái bèn thở phào, dù sao họ cũng hơi sợ Trần Vi Kỳ, nhưng lại không chịu mất mặt, đành buông vài câu để lấy lại thể diện.

Dịch Tư Linh vốn đã thấy phiền, nghe những lời này càng thấy phiền hơn, "Ai kêu mấy bà nói mấy lời đó với Trần Vi Kỳ cơ chứ!"

"... Mia, tụi tui đang trút giận cho bà mà."

"Đúng đó đúng đó, tụi tui đang giúp bà mà."

"Ai kêu mấy bà giúp." Dịch Tư Linh xụ mặt, "Tui ăn hϊếp Trần Vi Kỳ thì kệ tui, đến phiên mấy bà ăn hϊếp giùm tui à?"

"Còn cưng nữa." Dịch Tư Linh nhìn Trần Tâm Đường đang ngớ ngẩn, "Chị là chị gái cưng hồi nào? Hèn gì Trần Vi Kỳ không thích cưng. Chị cũng chả thích cưng đâu nhé!"

Dịch Tư Linh bực bội đi mất, cũng có phải ả ăn hϊếp cô ấy đâu, mắc chứng gì ăn nói hung dữ với ả.

.

Trần Vi Kỳ cũng cau có, mới rời phòng rượu biểu cảm đã sụp đổ, chỉ mới một tháng không ra ngoài làm ăn, bọn chị em plastic của Dịch Tư Linh đã dám cười cợt cô, với cả Trần Tâm Đường nữa, ả chắc nịch rằng Trang Thiếu Châu sẽ không chào đón cô nên mới dám trắng trợn đá cô một cước như thế.

Sau cơn bực dọc là một luồng khí lạnh thấu xương, cái giới này khiến người ta buồn nôn như vậy đó, nhưng dẫu nó khiến người ta buồn nôn thì đã sao?

Cô không hề nản lòng hoặc khó chịu, thay vào đó khao khát chiến thắng lại càng thêm mãnh liệt. Trần Bắc Đàn từng nói, cô trời sinh thích hợp để chém gϊếŧ trong này rồi.

Trần Vi Kỳ hít sâu một hơi trong thang máy, mãi đến giây phút cánh cửa đồng thau to đùng mở ra, cô lần nữa nặn lên mặt một nụ cười, bước nhẹ ra ngoài như mây gió.

Khách sạn có hai đại sảnh, tầng 17 chuyên tiếp khách VIP, cảnh vật tĩnh mịch xa hoa.

Trang Thiếu Châu ngồi thanh thản trên sô pha, lật xem một quyển tạp chí. Mặt tường vân gỗ sau lưng anh có treo một bức tranh sơn dầu theo trường phái trừu tượng, màu sắc phong phú lộng lẫy, làm tôn lên trang phục màu đen đoan chính trên người anh.

Bộ âu phục kết cấu cầu kỳ ôm trọn vóc dáng vạm vỡ của anh, tóc được chải kỹ lưỡng, mang lại cảm giác quý phái, nhã nhặn, nhưng vẫn rất buông thả, khí chất của anh luôn ngoằn ngoèo giữa bên chính bên tà.

Trần Vi Kỳ có chút cảnh giác trước sự tuấn tú mang tính xâm lược quá phận này, nhưng vẫn thừa nhận, anh có một túi da cực kỳ chất lượng.

Trần Vi Kỳ không đi ra ngoài ngay mà dừng ở ngã rẽ của sảnh thang máy, suy nghĩ ý đồ tự đến đây một chuyến của Trang Thiếu Châu.

Là Cora mật báo, hay là thư ký Bạch? Trần Vi Kỳ không trông mong họ sẽ giữ đúng lời hứa, cũng chưa từng nghĩ Trang Thiếu Châu sẽ đích thân đến, đưa chìa khóa xe thôi mà, cần gì phải làm phiền anh đại giá quang lâm.

Bó tay, cô tạm thời vẫn chưa không thấu người đàn ông này, nhưng anh đến rất đúng lúc.

Trần Vi Kỳ gom lại biểu cảm, làm vững nhịp thở, cười dịu dàng đi ra từ chỗ ngoặt, rất là khéo léo.

"Chỉ đưa chìa khóa xe thôi, sao lại có thể làm phiền Trang sinh đích thân đến được chứ."

Bắp chân của người phụ nữ mảnh khảnh đã chạm vào phạm vi khóe mắt, sau khi nghe thấy giọng nói động lòng người này, người đàn ông lúc bấy giờ mới chậm rãi ngước mắt, "bẹp" một tiếng, đóng quyển tạp chí dày kia lại.

Hôm nay cô vẫn mặc màu xanh dương, nhưng chuẩn bị tỉ mỉ hơn so với lần trước gặp anh, đẹp như một người cá được ánh trăng xối đẫm từ dưới biển sâu nhảy khỏi mặt nước.

Trang Thiếu Châu đứng hình trong một chớp nhoáng, nhưng đứng hình là tức thời, chỉ bản thân anh biết mà thôi.

Trang Thiếu Châu chầm chậm đứng dậy, đối diện nụ cười của Trần Vi Kỳ, giải thích rằng: "Do thuộc hạ của tôi quá sơ ý quên mất việc này nên mới làm chậm trễ thời gian của Trần tiểu thư, bởi vậy vẫn nên là tôi tự đến một chuyến mới có càng thành ý."

Trần Vi Kỳ không thích đứng mặt đối mặt với Trang Thiếu Châu cho lắm, anh ta quá cao làm cô thấp hơn nguyên một cái đầu. Hôm nay cô đeo giày cao gót tận mười cen-ti-mét luôn đấy! Dĩ nhiên vẫn không thể nhìn ngang tầm anh ta!

"Khách sáo rồi, Trang sinh."

Trang Thiếu Châu móc chìa khóa từ trong túi âu phục ra, chú chó bằng da nọ dính đầy mùi hương và nhiệt độ cơ thể của anh, ngón tay khớp xương rõ rệt đưa tới, "Nên mà, Trần tiểu thư. Xe đậu ở ngoài khách sạn."

Trần Vi Kỳ chần chờ mấy giây, cầm lấy, ngón tay nắm chú chó kia, nắm thấy nó ấm. Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy hơi kỳ quặc không đúng lúc, ngay cả đầu ngón tay cũng bị bỏng.

Rũ mắt, cô siết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay. Sau khi suy nghĩ mấy giây, cô ngẩng đầu, lần nữa đối diện tầm mắt của người đàn ông.

Trần Vi Kỳ hào phóng nở một nụ cười tươi tắn, "Muốn hỏi một câu, một giờ của Trang tiên sinh tính bao nhiêu tiền?"

Câu hỏi quá lộn đề rồi.

Đuôi lông mày của Trang Thiếu Châu nhếch lên, do dự một hồi, trong ánh mắt anh nặng thêm đôi phần sâu thẳm.

"Trần tiểu thư đang muốn mua tôi." Giọng anh trầm lắng, không phải hỏi, mà đây là một câu trần thuật.

Một người phụ nữ muốn mua anh.

Đây quả thực là chuyện mới lạ nhất trong hai mươi tám năm cuộc đời anh.

Trần Vi Kỳ nghênh đón ánh mắt chằm chằm của anh, giọng nói quý phái từ bắn ra từ đôi môi đỏ của cô: "Vâng, Trang tiên sinh."

"Tôi mua một giờ của anh, anh đi cùng tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

V7: Anh đẹp trai, tui đặt anh một giờ.

Trang: ???? Sao lại có cảm giác mình giống...

Không cần hoài nghi, bồ chính là đào mà vợ bồ đã đặt. Há há.