Từ văn phòng của Ngưu lão đại bước ra, tin nhắn của Khương Vãn Ninh gửi đi đã không thể thu hồi.
Đối phương chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: "Được, mai gặp," rồi chấm dứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Chưa từng có đối tượng xem mắt nào dứt khoát như vậy, điều này vô tình khiến Khương Vãn Ninh có ấn tượng tốt hơn về vị Phó tiên sinh kia. Cậu cũng không còn cảm thấy quá nặng nề với buổi gặp mặt này.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều tối thứ bảy.
Khương Vãn Ninh dành thời gian sửa soạn lại, canh giờ để bắt tàu điện ngầm và đến nhà hàng đã hẹn trước lúc 7 giờ 15 phút.
Thang máy đưa cậu lên thẳng tầng 8. Vì là lần đầu gặp mặt, đối phương chọn một sảnh mở thay vì phòng riêng, điều này khiến Khương Vãn Ninh cảm thấy an toàn và dễ chịu hơn.
Phố thị phồn hoa vừa lên đèn. Qua khung cửa kính lớn, một bên là dòng xe cộ đông đúc, bên kia là khung cảnh dòng sông sáng bừng ánh đèn.
Đã làm việc tại thành phố này năm năm, đây gần như là lần đầu tiên Khương Vãn Ninh đặt chân vào một nơi sang trọng như vậy. Không khí phảng phất mùi rượu vang, bên tai là tiếng chạm nhau khẽ khàng của bộ dao nĩa cao cấp.
Không thể phủ nhận, cậu có chút hồi hộp.
Khi nhân viên phục vụ tiến lại gần, ánh mắt Khương Vãn Ninh dừng lại ở bàn gần cửa sổ bên sông. Cậu sững người trong ba giây.
Ánh mắt nhìn thoáng qua cây đàn piano trắng muốt, cậu thấy một người đàn ông ngồi đó.
Đó là một bóng lưng không thể bỏ qua.
Người đàn ông xa lạ diện một bộ vest đen thanh lịch. Chất liệu cao cấp được cắt may vừa vặn ôm trọn thân hình cao ráo, bờ vai rộng và eo thon gọn. Dưới ánh sáng mờ ảo của nhà hàng, những đường nét ấy càng trở nên nổi bật.
Mái tóc nâu lạnh được chải chuốt gọn gàng. Dù không nhìn rõ tuổi tác, nhưng chắc hẳn anh cũng còn trẻ.
Ghế đối diện dường như vẫn còn trống, có lẽ anh đang đợi người đến.
Chỉ cần nhìn từ phía sau, Khương Vãn Ninh đã nhận ra đối phương thuộc tầng lớp thượng lưu.
Đúng lúc ấy, một nhân viên phục vụ mang đến ly rượu vang đỏ, nhưng người đàn ông khẽ lắc đầu từ chối, động tác từ tốn đầy lịch lãm.
Đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh lọt vào tầm mắt của Khương Vãn Ninh. Trên tay không có bất kỳ món trang sức nào, chỉ có một chiếc đồng hồ thiết kế đơn giản nhưng tinh tế.
Khương Vãn Ninh mím môi, bỗng dưng cảm thấy như mình đã lạc bước vào một thế giới hoàn toàn khác, tim đập rộn ràng không rõ lý do.
Điều này khiến Khương Vãn Ninh càng thêm căng thẳng, cảm thấy hơi nóng bức, có lẽ do nhà hàng đã bật máy sưởi.
Ngay sau đó, một âm thanh kỳ lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“Hey beauty man!”
Câu tiếng Anh kỳ lạ ấy còn kèm theo một cái búng tay, khiến Khương Vãn Ninh bất giác quay đầu lại.
Ở giữa sảnh, cách cậu chỉ vài bước, là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi đang ngồi bên bàn ăn.
Anh ta trông khá điển trai, rất nổi bật, nhưng Khương Vãn Ninh trước đó lại không để ý.
Người này mặc vest tối màu, đeo kính viền vàng trông có vẻ trí thức. Cà vạt nhét hờ trong túi áo sơ mi, cổ tay đeo chiếc đồng hồ vàng sáng loáng—và chính cái tay đeo đồng hồ ấy vừa búng ngón tay một cách đầy tự tin, đủ để cả nhà hàng phải chú ý.
Đúng là một kiểu quý ông tài chính vừa thông minh vừa phô trương.
Nhìn lên bàn của anh ta, có chiếc laptop đang mở, màn hình điện thoại cũng sáng, và bên cạnh còn một phần bánh pudding caramel ăn dở.
Khương Vãn Ninh lập tức cảm thấy không ổn.
Nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự, cậu bước đến gần, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
“Xin hỏi, anh có phải là Phó tiên sinh không?”
Người đàn ông nhướng mày, nhe răng cười – hàm răng hơi ngả màu – rồi gật đầu. Lần này, anh ta nói bằng tiếng Pháp:
“C"est moi~”
Khương Vãn Ninh không để lộ cảm xúc, chỉ chớp mắt rồi nói:
“Chào anh, tôi đến để xem mắt.”
Quả nhiên, dự cảm của cậu không sai.
Cái số bóc blind box của cậu từ trước tới nay chẳng bao giờ mở được món gì ra hồn.
Người đàn ông như chợt nhớ ra mình là người Trung Quốc, vội xua tay:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa từ Europe (châu Âu) bay về, qua mấy nước liền, obviously (chắc là) hệ thống ngôn ngữ của tôi cần cài lại, haha.”
Vì phép lịch sự, Khương Vãn Ninh cũng cười nhẹ, khóe mắt cong lên đôi chút, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Người kia khẽ nuốt nước bọt, ngồi thẳng người lại, đóng laptop lại rồi nói:
“Cậu ăn gì chưa? Dessert (món tráng miệng) ở đây khá ổn đấy, à waiter!”
Sau một cú búng tay nữa, anh ta đưa tay ra bắt, vẫn là cái tay đeo đồng hồ vàng lấp lánh ấy:
“Để tôi tự giới thiệu, tôi họ Phó, tên là Phó Ngọc. Nhưng tên tiếng Anh của tôi không phải là rich, cậu có thể gọi tôi là Richard...
“Nhân tiện, cậu rất thu hút đấy.” Anh ta không ngần ngại nhìn thẳng vào Khương Vãn Ninh:
“Tôi chắc chắn cậu có rất nhiều người theo đuổi, đúng không?”
Khương Vãn Ninh lịch sự bắt tay, bình thản đáp lại:
“Cảm ơn, anh cũng rất... gây chú ý.”
Đúng là hết cách, mới ngồi xuống mà cậu đã muốn đứng lên rời khỏi đây ngay.
Nhưng vì phải báo cáo lại với Hứa nữ sĩ, và cũng vì muốn gom thêm chuyện xem mắt để kể cho Giản Di, Khương Vãn Ninh đành nhắm mắt chịu đựng buổi hẹn này.
Người xem mắt thao thao bất tuyệt, từ bất động sản, chứng khoán cho đến tiền tệ quốc tế. Khi nhận ra Khương Vãn Ninh cũng học tài chính, anh ta liền đổi chủ đề sang chuyện tập gym và tắm nắng trên bãi biển.
Giữa chừng, phục vụ mang rượu vang đã được chiết đến. Khương Vãn Ninh giơ tay chặn ly rượu trước mặt mình lại, nói:
“Tôi không uống rượu, cho tôi nước ép là được.”
“Không sao đâu, tôi có thể đưa cậu về. Xe của tôi đậu ngay dưới lầu,” Phó Ngọc không bỏ lỡ cơ hội khoe chìa khóa xe, đặt nó ngay lên bàn và bổ sung: “Biết trước thì tôi nên lái chiếc mui trần đến, chúng ta có thể ra bờ sông hóng gió.”
“Phó tiên sinh,” Khương Vãn Ninh từ tốn cắt miếng bít tết, nói: “Tôi buộc phải nhắc anh, anh đã uống rượu, không thể lái xe đưa tôi về được.”
Đối phương ngớ người một giây, sau đó bật cười ha hả. Lần này không ép Khương Vãn Ninh uống nữa, trái lại, anh ta còn tự uống thêm không ít.
Trong lúc nói chuyện, Phó Ngọc vô tình tiết lộ rằng mình “đặc biệt về nước để đi xem mắt,” từ trưa đến giờ đã gặp bảy người, rất coi trọng hiệu suất xem mắt.
Cách làm “xuất sắc” này tốt nhất là đừng để Hứa nữ sĩ biết.
“Xem ra thời gian của tôi cuối cùng cũng không uổng phí.” Phó Ngọc chăm chú nhìn anh, mặt đỏ bừng, cuối cùng mạnh dạn dò hỏi: “Tối nay cậu định thế nào?”
Phó Ngọc quả thực bị cậu thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Chàng trai trước mặt khoác áo khoác dài màu nâu cà phê, bên trong là áo len đen làm nổi bật làn da trắng mịn, nhưng không hề mang cảm giác yếu ớt vì phần tai cậu ánh lên sắc hồng khỏe khoắn.
Đôi mắt của cậu đen láy, tựa như hồ sâu vào mùa thu, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, khiến người khác thấy đẹp đẽ nhưng không dễ đến gần.
Chính vì không dễ tiếp cận, nên lại càng khiến người ta muốn thử.
Phó Ngọc đoán rằng việc muốn tiến tới ngay là không khả thi, nhưng có lẽ có thể cùng nhau qua đêm...
Không ngờ Khương Vãn Ninh đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy:
“Xin lỗi, Phó tiên sinh, tôi nghĩ mình nên rời đi.”
“Đi nhanh thế à?” Phó Ngọc ngạc nhiên, muốn đứng lên theo nhưng theo thói quen lại cầm thực đơn xem giá, chuẩn bị nuốt nước mắt mà nói một câu ga lăng “Không cần chia tiền đâu.”
“Tôi còn việc phải về công ty,” Khương Vãn Ninh liếc anh một cái, biết thừa ý định của anh ta, nhanh chóng tự thanh toán phần ăn của mình.
Hiển nhiên là không hề có ý định gặp lại. Lời từ chối rõ ràng đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Khi Khương Vãn Ninh đã bước được hai bước, cậu dừng lại, đối diện ánh mắt đầy hy vọng của đối phương.
Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cậu để lại một câu: “Thời gian của những người đã đến đây để gặp anh, cũng quý giá như thời gian của anh vậy.”
Không đợi đối phương trả lời, cậu đã sải bước rời đi.