Hợp Đồng Hôn Nhân: Kết Hôn Cùng Anh Chồng 2D

Chương 4

Cô vừa mới nói xong thì điện thoại của Khương Vãn Ninh reo lên.

Hàng lông mi còn đọng nước mắt của Khương Vãn Ninh khẽ run lên, cậu vẫn chưa quên mình còn đang cống mình cho tư bản, luôn lo sợ rằng khi đang ngồi ở nhà thi công việc sẽ đến từ trên trời rơi xuống.

May mắn, màn hình hiển thị cái tên quen thuộc: Hứa nữ sĩ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nhấn nghe: “Alo, mẹ.”

“Vãn Ninh à,” giọng nói dịu dàng của Hứa Hiểu Lam vang lên, “Con ăn tối chưa?”

“Rồi ạ,” Khương Vãn Ninh nói dối thuần thục, khóe mắt cậu nhẹ nhàng cong lên, “Ăn mì Ý cà chua, còn có một quả trứng nữa.”

“Sao lại lại là món này?” Hứa Hiểu Lam lo lắng hỏi thêm, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ nói luôn với con nhé, hôm nay mẹ gặp một người bạn học cấp 2, con trai của họ năm nay ba mươi tuổi, đi du học về, làm cùng ngành tài chính, cũng ở trong thành phố của con. Con có muốn gặp cậu ấy không?”

Vậy nên, lại một lần nữa là chuyện mai mối.

Kể từ khi Khương Vãn Ninh có công việc ổn định, đây đã trở thành một chủ đề không thể tránh khỏi giữa cậu và Hứa Hiểu Lam.

Hứa Hiểu Lam vốn luôn để con trai duy nhất của mình tự do, nhưng riêng chuyện kết hôn thì bà lại rất kiên quyết, luôn muốn kéo tất cả những chàng trai phù hợp đến để Khương Vãn Ninh gặp mặt.

Khương Vãn Ninh cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, không biết có phải vì khóc quá nhiều không.

Cậu nhíu mày nói: “Mẹ, con có thể không đi không? Bây giờ con thực sự không muốn đi gặp mặt đâu.”

“Con sao vậy?” Hứa Hiểu Lam nghe giọng cậu có chút khàn, liền hỏi: “Con bị cảm à?”

“Con...” Khương Vãn Ninh không giấu nữa, trực tiếp hít mũi nói: “Con vừa mới mất chồng trẻ.”

Giọng cậu trầm xuống, nghe có vẻ đáng thương khiến bà trong lòng đột nhiên đau nhói.

Hứa nữ sĩ im lặng khoảng ba giây, nhưng ngay lập tức hiểu ra, bà đã nuôi nấng Khương Vãn Ninh bao nhiêu năm, hoàn toàn hiểu con trai mình trong lòng đang nghĩ gì.

Kể từ nhỏ, Khương Vãn Ninh đã yêu thích những nhân vật ảo trong truyện và trên TV, Hứa Hiểu Lam chưa bao giờ phản đối, nhưng làm sao có thể sống cả đời với những thứ không thể chạm vào, không thể thấy được?

“Khương Vãn Ninh, mẹ rất cảm thông với nỗi đau của con,” Hứa Hiểu Lam chuyển giọng, dùng thái độ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Thế này đi, cuối tuần mẹ sắp xếp gặp cậu ấy nhé? Mẹ tin rằng ba ngày nữa con có thể vượt qua được nỗi đau mất chồng.”

Cái gì?

Khương Vãn Ninh kinh ngạc há miệng, chưa kịp phản đối thì điện thoại đã bị cắt ngang.

Có lẽ là lần này Hứa Hiểu Lam rất quyết tâm, nếu cậu không đồng ý, có thể sẽ khiến bà nổi giận, và lúc đó cậu sẽ gặp rắc rối lớn.

Cậu đứng dậy khỏi sofa, quay đầu nhìn dãy mô hình trên tường, thở dài bất lực, đành chấp nhận số phận.



9 giờ sáng hôm sau, cả phòng Marketing của Thịnh Minh Capital đang vô cùng bận rộn.

Sáng nay, khi Khương Vãn Ninh vừa bắt đầu ca làm, bộ phận phát triển sản phẩm gặp trục trặc, khiến cậu phải nhận liên tiếp mấy cuộc gọi phàn nàn. Cậu còn chưa kịp có chút thời gian rảnh để pha một tách cà phê.

Nếu là người nóng tính, có lẽ đã nổi giận từ lâu, nhưng Khương Vãn Ninh vẫn giữ bình tĩnh, trả lời mọi chuyện rất rõ ràng, chỉ vài câu là đã làm dịu cơn giận của đối phương.

Có lẽ chẳng ai nhận ra giọng cậu hôm nay có vẻ hơi khàn.

Tuy nhiên, họ lại để ý thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, dù có cố gắng che đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy qua làn da mỏng.

Không cần phải hỏi, mọi người đều có thể đoán được, quản lý Khương chắc chắn đã phải thức đêm làm thêm giờ rồi. Ngưu lão đại thật sự không hề có chút nhân tình nào, cứ tìm được người tài giỏi là lại ép họ làm việc hết sức.

Chắc cũng vì vậy mà cậu đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng chẳng mấy quan tâm đến chuyện yêu đương.

Khương Vãn Ninh vừa lễ phép kết thúc một cuộc gọi thì lại bị Ngưu tổng gọi vào mắng, sau đó trở lại bàn làm việc cùng đồng nghiệp sửa chữa sai sót, giờ nghỉ trưa chẳng còn bao lâu nữa.

Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, đôi mắt nóng rát.

Lẽ ra tối qua cậu nên kiềm chế một chút, đừng khóc lâu như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của quản ngục trong chương truyện mới, cậu lại không thể kìm được nước mắt, khóc đến tận khuya, mãi đến khi mệt quá mới thϊếp đi.

Khương Vãn Ninh vội vàng cắn miếng sandwich mua từ máy bán hàng tự động rồi nhắn tin cho Giản Di để than thở:

[Mọi người đều đã đi hết, chỉ còn mình Khương Vãn Ninh cô đơn lẻ loi sống trong thế giới này, ngậm đắng nuốt cay làm việc quần quật cho sếp.]

[Lại còn bị Hứa nữ sĩ ép đi xem mắt nữa.]

Giản Di trả lời lại bằng một loạt "hahaha".

Cô là nhϊếp ảnh gia chụp ảnh cưới, chắc giờ đang bận rộn với các buổi chụp ngoài trời.

Đúng lúc này, Hứa Hiểu Lam gửi tin nhắn đến.

[Con yêu, đây là con trai của chú Phó, con thêm bạn với cậu ấy nhé (thẻ WeChat)]

[Các con trò chuyện thử xem, rồi hẹn gặp nhau ở đâu đó.]

[Mẹ tin con làm được, mong chờ tin vui từ con (ngón tay cái) (hoa hồng) (cười nhe răng)]

Khương Vãn Ninh đau đầu, nhưng biết là không thể tránh được, đành ngoan ngoãn trả lời:

[Vâng vâng, Hứa nữ sĩ, con sẽ đi(ngón tay cái) (hoa hồng) (cười nhe răng)]

Chắc chắn Hứa nữ sĩ vui đến nở hoa luôn rồi.

Khương Vãn Ninh gửi yêu cầu kết bạn và lịch sự để lại một tin nhắn:

[Chào anh Phó, tôi là Khương Vãn Ninh.]

Trước đây, Khương Vãn Ninh cũng từng bị ép đi xem mắt nhiều lần, đối phương thường sẽ nhanh chóng thêm bạn và bắt đầu trò chuyện rất hăng hái.

Các chàng trai trưởng thành nói chuyện khá thẳng thắn, đôi khi có những câu vượt quá giới hạn, khiến Khiến Vãn Ninh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng lần này, vị Phó tiên sinh kia lại có vẻ khá lạnh lùng, đến tận cuối giờ làm, cậu vẫn chưa nhận được tin nhắn mới.

Khương Vãn Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm có lẽ đối phương cũng không muốn đi xem mắt theo ý gia đình, hoặc là không thích cậu.

Dù sao thì cậu cũng rất vui vì sẽ có một cuối tuần trọn vẹn.

Không ngờ, sáng thứ sáu, khi Khương Vãn Ninh đang tranh thủ pha cà phê thì điện thoại cậu rung nhẹ.

【Bạn đã thêm “Phó” vào danh sách bạn bè, giờ có thể trò chuyện rồi.】

Đối phương gửi một tin nhắn ngắn gọn và lịch sự:

[Chào cậu.]

[Tối mai lúc 7:30, hẹn gặp ở đây nhé? (Chia sẻ địa chỉ)]

Đó là một nhà hàng rất sang trọng, nằm ngay trung tâm thành phố, đúng là biểu tượng của khu vực này.

Ngoài địa chỉ ra thì không nhắn thêm gì nữa.

Giống như họ không phải đi xem mắt, mà đang hẹn một cuộc hẹn làm ăn nghiêm túc.

Khương Vãn Ninh hơi ngẩn người, tay vẫn cầm ly cà phê nóng, cúi đầu trả lời tin nhắn—

"Quản lý Khương!" Giọng Ngưu lão đại từ ngoài vọng vào, nghe có vẻ rất nóng nảy, "Cậu qua đây giúp tôi một chút!"

Khương Vãn Ninh đang tranh thủ nghỉ ngơi, bị giật mình, tin nhắn còn chưa soạn xong, cậu bấm nhầm nút gửi, khiến tin nhắn đã được gửi đi.

[Được rồi, đã nhận (ok) (hoa hồng) (cà phê)]