Khương Vãn Ninh mãi mãi không quên mùa hè năm lớp 7 lên lớp 8, khi cậu phát hiện ra bộ truyện tranh ấy trong một tiệm sách cũ.
Tiệm sách đó rất nhỏ, chất đầy những “tài liệu không phù hợp” mà người lớn thường phàn nàn. Những quyển sách chen chúc nằm sát nhau, khiến một cậu thiếu niên gầy gò như Khương Vãn Ninh cũng phải nghiêng người cẩn thận mới lách qua được.
Nếu không phải vì bị một con mèo vàng nhỏ bất ngờ chặn đường, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ để ý đến quyển truyện tranh bị bỏ quên ở góc khuất nhất trong tiệm sách.
Bìa sách là sự phối hợp kinh điển giữa hai màu đỏ và trắng, phủ một lớp bụi mỏng. Khương Vãn Ninh cầm lên, lật bìa xem—
Hình ảnh đập vào mắt cậu là một người đàn ông mặc đồng phục nghiêm trang, tay cầm chiếc roi da viền bạc, các đường nét cơ bắp từ ngón tay đến cánh tay rõ ràng, như đang ẩn chứa một nguồn sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cậu thiếu niên 14 tuổi Khương Vãn Ninh cảm thấy tim mình rung lên, đứng khựng tại chỗ, như thể bị chiếc roi ấy trói chặt, toàn bộ máu trong cơ thể đột ngột dồn lên, khiến mặt cậu nóng bừng.
Đặc biệt là khi ánh mắt cậu vô tình chạm phải đôi chân mày sắc bén và gương mặt góc cạnh của nhân vật quản ngục, Khương Vãn Ninh không kìm được mà đưa tay lên che cặp má đang đỏ bừng của mình.
Trải nghiệm ấy thật sự… quá khó hiểu!
Phải đến nhiều năm sau, Khương Vãn Ninh mới hiểu, cảm giác “yêu từ cái nhìn đầu tiên” ấy thật ra liên quan đến gu thẩm mỹ đặc biệt của cậu. Nhân vật này đã đánh trúng ngay điểm yếu trong lòng cậu, khiến cậu chẳng chút do dự rút ra 10 đồng cuối cùng trong túi chỉ để mang người đàn ông đầy bí ẩn này về nhà.
Điều khiến Khương Vãn Ninh bất ngờ hơn cả là nội dung của bộ truyện tranh ấy lại rất hợp gu của cậu. Cốt truyện cực kỳ hấp dẫn, nhiều nhân vật được xây dựng sống động, như thể họ thật sự bước ra từ trang giấy.
Cậu cảm giác như tìm thấy một kho báu khổng lồ, ngày nào cũng để quyển truyện bên gối ngủ. Nếu nửa đêm gặp ác mộng mà tỉnh dậy, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của quản ngục, Khương Vãn Ninh sẽ lập tức bình tâm lại. Cậu còn lén dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai và cánh tay của nhân vật, thậm chí thì thầm vài câu chuyện phiếm.
Dù chồng làm bằng giấy, nhưng sự an ủi tinh thần mà cậu nhận được là vô cùng chân thật. Những khoảnh khắc họ đồng hành bên nhau là những kỷ niệm quý giá và không thể nào quên.
Theo thời gian, tình cảm của Khương Vãn Ninh không còn cuồng nhiệt như những hồi dậy thì nữa. Thay vì hét hò ầm ĩ trên mạng, cậu quen với việc mỗi tuần cuộn tròn trên ghế sofa và hồi hộp chờ chương mới.
Vì vậy, hiện tại, cậu chỉ ngồi khoanh chân trên thảm, lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
Nhưng sao có thể bình tĩnh được?
Cậu nhắn tin cho Giản Di, tay run đến mức suýt không cầm nổi điện thoại:
[Thanh xuân kết thúc rồi. Em tuyên bố bộ truyện này chính thức khép lại. (Nụ cười rất ổn.jpg)]
[Một giây trước em còn đang ăn snack uống coca, xem xong chương mới, em cảm giác mình vừa dự một đám tang.]
[Tác giả chó chết, gϊếŧ hết mấy nhân vật quan trọng. Lẽ ra em phải đoán ra sớm hơn chứ! (Một cú đá bay cả Trái Đất.jpg)]
[Ông ta không muốn sống nữa đúng không? Viết không nổi nữa rồi đúng không? Ông ta ghét nhân vật của mình nổi tiếng hơn ông ta chứ gì! Vậy mà dám làm vậy với họ!]
[Em có gu thẩm mỹ rất tệ sao? Sao lại có người ghép ảnh đầu của nhân vật em thích bay lơ lửng trên sân World Cup?]
[Vừa xong rồi ở trên mấy group rác rưởi còn có người hỏi em có bán figure của anh ấy không. Tên đó bảo chỉ mua phần đầu, bảo em giảm giá chút (Khóc như mưa.jpg)]
Giản Di còn chưa kịp trả lời, Khương Vãn Ninh bi phẫn đan xen gõ nhanh đến nỗi tin nhắn tràn ngập cả màn hình.
Đặc biệt, không sai chính tả một chữ.
Khương Vãn Ninh nhảy phắt từ thảm lên ghế sofa, như thể đứng cao hơn chút sẽ giúp cậu thở dễ hơn.
Nhưng tiếc là nước mắt vẫn không ngừng chảy. Cậu vốn hiếm khi khóc, chỉ trừ khi không thể kìm nén được.
Giản Di là bạn thanh mai trúc mã của cậu, lớn hơn cậu ba tuổi, trước đây sống ngay tầng trên nhà cậu.
Chính cô là người đưa Khương Vãn Ninh bước chân vào thế giới 2D, nhưng sau đó cô chuyển sang làm fangirl. Dẫu vậy, hai người vẫn có nhiều chủ đề chung.
Giản Di vốn là một cư dân mạng kỳ cựu, nên hiển nhiên đã biết tin:
[Đau lòng quá, Ninh Ninh, chị ôm em! (Đập nát thế giới thối nát này.jpg)]
[Nếu chị nhớ không lầm, đây đã là người chồng thứ tư em tiễn đưa trong năm nay rồi.]
[Mà người này còn thuộc hàng huyền thoại. Em thích anh ấy từ hồi cấp hai đúng không?]
Nghe cô nhắc, Khương Vãn Ninh càng muốn khóc to hơn.
Cậu kéo cái gối in hình người chồng quá cố vào lòng, nén đau thương mà gõ tin nhắn:
[Năm nay sao thế nhỉ? Chẳng lẽ em khắc chồng à? Em thích ai thì người đó đều đi nhận cơm hộp.]
[Ngày mai em sẽ cho hết mấy con búp bê ob11 của em mặc đồ Nike luôn.]
Câu nói này hơi lạc quẻ, nhưng Giản Di lại bị lời này chọc cười, nhắn lại:
[Hay em qua làm fanboy đi. Chuyên đu đối thủ của idol chị.]
[Xong diệt hết bọn họ luôn. (Xử bắn.jpg)]
Ngày thường, Khương Vãn Ninh có thể đùa qua lại với cô, nhưng lúc này tâm trạng cậu đang rơi xuống đáy vực.
Cậu chỉ gửi lại một sticker “mèo con rơi lệ” như muốn nói: Khương Vãn Ninh không muốn sống nữa.
Thấy vậy, kẻ vô tâm Giản Di cuối cùng cũng chịu an ủi:
[Đừng buồn nữa Ninh Ninh, chị đưa em đi hóng gió ăn xiên que nha!]
[Không sao đâu, chị đây “mất chồng” hơn chục lần rồi, nhưng người mới cũng sớm xuất hiện thôi.]