Hợp Đồng Hôn Nhân: Kết Hôn Cùng Anh Chồng 2D

Chương 2

Thời gian tan làm của Thịnh Minh Capital là 6 giờ chiều.

Các nhân viên kỳ cựu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, không gian làm việc vốn yên ắng trở nên náo nhiệt.

Có người gọi điện thoại hỏi gia đình xem có cần mua thức ăn không, có người vừa trò chuyện vừa thu dọn đồ đạc, cũng có người đang bị cấp trên mắng, và dĩ nhiên, có cả những người vẫn đang cắm đầu làm thêm giờ.

Vị trí của Khương Vãn Ninh gần cửa sổ, ánh hoàng hôn màu cam nhẹ nhàng xuyên qua khung kính lớn, chiếu đều lên chiếc áo sơ mi trắng, khiến cả người cậu trông yên tĩnh và ấm áp hơn.

Hôm nay cậu không cần làm thêm giờ, sau khi kiểm tra tiến độ công việc lần cuối, cậu nhẹ nhàng đóng chiếc laptop lại.

Ngay phía sau cậu, không xa lắm, cậu có thể nghe thấy mấy thực tập sinh đang ríu rít trò chuyện: “Mua bánh mì để an ủi tâm hồn tổn thương của tôi đi!”, “Tôi ghét thế giới này!”, “Chồng tôi sao lại bị vẽ chết chứ đáng ghét!”, “Ghen tị với những người chưa biết tin anh ấy chết!”…

Tay Khương Vãn Ninh đang thu dọn tài liệu chợt dừng lại, đôi mày khẽ nhíu lại một chút.

“Giới trẻ bây giờ thật sự hoạt bát khiến người ta ngưỡng mộ.”

Một đồng nghiệp lớn tuổi gần đó không nhịn được cười, lắc đầu.

Chờ đến khi mấy thực tập sinh kia vội vã rời đi, các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu bàn tán, kéo sự chú ý của Khương Vãn Ninh trở lại.

“Cô bé đó còn mang cả thú bông đi làm, đặt trên bàn làm việc nữa chứ, thú vị ghê. Tôi đã nhắc cô ấy, cái này mà để sếp thấy thì không ổn đâu.”

“Là nhân vật hoạt hình trong phim đúng không?” Một đồng nghiệp am hiểu hơn lên tiếng: “Bọn trẻ nhà tôi thích mê, không ngờ người lớn cũng mê như vậy.”

“Đám sinh viên đúng là tràn đầy sức sống, tôi không biết mình đã mong quay lại thời đó đến mức nào.”

“Nói mới nhớ, mọi người có biết không? Tôi nghe bên nhân sự trên tầng nói, chúng ta sắp có khả năng đổi boss—bà xã của sếp lớn sắp nghỉ hưu, ông ấy cũng sẽ về quê luôn.”

“Thật hay đùa? Vậy sau đó ai sẽ lên thay? Sếp Mã à?”

Cuộc trò chuyện càng lúc càng đi xa, khiến không ít người cười lăn lộn vì câu đùa này.

Trong khi đó, động tác của Khương Vãn Ninh vẫn rất nhịp nhàng, cậu nhẹ nhàng đẩy ghế làm việc vào chỗ, cầm lấy túi xách và khăn choàng.

Đúng lúc đó, cậu nghe loáng thoáng có người nói: “Hôm nay đủ người nhỉ, hay tổ chức một buổi nhậu đi?”

“Anh Vãn Ninh đi cùng nhé.” Quả nhiên, có người nhanh nhẹn lên tiếng mời:

“Bình thường làm việc vất vả như vậy, nhân cơ hội tối nay không phải tăng ca, chúng ta thư giãn một chút, hát hò, uống vài ly!”

Lời vừa dứt, mấy đồng nghiệp trẻ tuổi và độc thân trong phòng Marketing ngay lập tức hướng ánh mắt đầy mong đợi vế phía Khương Vãn Ninh.

Nhưng, vẫn như mọi lần, cậu cười nhạt rồi nhẹ nhàng từ chối:

“Xin lỗi, tối nay nhà tôi có khách, tôi phải về tiếp đãi,” Khương Vãn Ninh lịch sự đáp, “Với lại mọi người cũng biết mà, tôi không uống được rượu, hát thì như mèo kêu, đến chỉ làm mọi người tụt mood thôi.”

“Trời ơi, sao lúc nào cũng thế?” Đồng nghiệp nhao nhao không hài lòng, “Không phải cậu đang yêu đương gì đấy chứ? Nếu không thì sao tan làm cái là mất tăm mất dạng vậy?”

“Thật sự là không có mà.” Khương Vãn Ninh cong mắt cười, cúi chào mọi người, vẻ mặt chân thành: “Chúc cả nhà tối nay quẩy vui nhé!”

Bị từ chối phũ phàng, họ cũng không thể ép buộc cậu, chỉ có thể thầm thất vọng trong lòng.

Khương Vãn Ninh năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp ngành Tài chính từ một trường đại học nổi tiếng. Vừa ra trường, cậu đã vào làm tại một công ty lớn, hồ sơ lý lịch hoàn hảo tới mức không ai có thể bắt bẻ. Mới đi làm hai năm ở Thịnh Minh Capital, cậu đã lên chức quản lý sản phẩm, lương thưởng dư sức "nuôi mộng làm giàu".

Đẹp trai, tài giỏi, lại điềm đạm, Khương Vãn Ninh không thiếu người thích thầm lẫn tỏ tình. Nhưng bất kể là ai, họ cũng bị cậu nhẹ nhàng tiễn về vùng friendzone bằng một nụ cười đẹp hơn cả nắng sớm.

Chẳng phải lạnh lùng, nhưng sự khó gần của cậu càng khiến người ta tò mò – rốt cuộc người thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Khương Vãn Ninh đây?

Chưa đầy một giờ sau, ánh hoàng hôn mùa thu đã kịp nhuộm đỏ chân trời.

Không khí mát mẻ, mùi cơm chiều thoang thoảng khắp ngõ phố.

Khương Vãn Ninh bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, sải chân thoải mái tiến về khu chung cư nơi mình thuê trọ – một nơi tuy hơi cũ nhưng tiện đường, dễ dàng đi đến chỗ làm của cậu.

Hôm nay, khi tra chìa khóa vào ổ, cậu có vẻ vội vàng hơn mọi khi.

Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.

Thật là một ngày dài đằng đẵng!

“Tôi về rồi đây!”

Khương Vãn Ninh đẩy cửa bước, thản nhiên tháo giày và cà vạt, giải phóng bản thân khỏi cả ngày bị giam cầm, cảm giác hít thở chưa bao giờ thoải mái đến vậy.

Trong nhà không ai đáp lại, nhưng không gian chẳng hề lạnh lẽo.

Cậu quen đường quen nẻo bước qua mấy chồng truyện tranh, bật cây đèn đứng ở góc phòng. Ánh sáng vàng ấm áp lập tức chiếu sáng cả tủ kính áp tường.

Bên trong, các nhân vật yêu dấu của cậu đang chờ cậu trở về: từ quản ngục lạnh lùng, cầu thủ bóng rổ vạm vỡ, quý ông lịch lãm đội mũ bạc, đến nữ pháp sư xinh đẹp vừa hoàn thành màn biến hình long lanh.

Bên phải tủ kính là bức tường ngập tràn truyện tranh – từng cuốn được bọc túi nhựa cẩn thận, bên cạnh là vô số mô hình nhân vật tinh xảo. Nếu mấy thực tập sinh kia mà nhìn thấy chắc sẽ mất ngủ vì độ xa hoa và công phu của bộ sưu tập này.

Phải công nhận rằng, làm fan cứng anime mà lại có tiền thật sướиɠ!

Khương Vãn Ninh không vội làm bữa tối mà thay luôn bộ đồ liền thân hình Chumon, tay cầm điện thoại rồi nhảy lên chiếc sofa mềm mại.

Cậu xoay người, để cả phần lưng nhức mỏi chìm sâu vào ghế, thoải mái đến mức thở dài một tiếng.

Kệ đồ ăn vặt và tủ lạnh mini nằm ngay trong tầm tay.

Cầm điện thoại lên, mắt cậu sáng bừng – hôm nay chính là ngày ra chương mới của bộ truyện cậu theo dõi hơn 10 năm. Tuần trước, truyện vừa đến đoạn cao trào, cả chiều nay cậu đã cố kiềm chế không xem bản raw.

Khương Vãn Ninh cực ghét bị spoil! Cậu thích từng bước theo sát diễn biến của câu chuyện, nên cả ngày còn cố nhịn không lướt Weibo.

Cuối cùng, cậu mở chương mới đã được dịch hoàn chỉnh, lòng đầy phấn khích đọc từng trang.

Một trong những nhân vật cậu yêu thích nhất là quản ngục thần bí, chính tà bất phân, mái tóc đen và đôi mắt bạc cực ngầu, vừa mở màn đã cân cả trăm địch thủ.

Đây là một trong số rất nhiều những chồng/vợ ảo khiến Khương Vãn Ninh tự hào nhất, cũng là người khiến cậu lưu luyến không quên.

Quả nhiên, trong chương mới, vị quản ngục này vẫn giữ phong thái mạnh mẽ. Vừa mở đầu đã lật ngược tình thế, hạ gục kẻ địch. Khương Vãn Ninh hào hứng bóc một gói snack, đặt lên ngực vừa ăn vừa đọc.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới mấy thực tập sinh kia, hình như nhân vật manga mà họ thích bị tác giả tiễn đi ăn cơm hộp rồi, thật là đáng thương.

Chuyện này cũng rất bình thường, không ít tác giả truyện tranh đột nhiên nổi điên, thậm chí còn ghen ghét nhân vật dưới ngòi bút của chính mình, cố ý tạo ra những tình tiết để ngược người đọc.

Thật may là vị này nhà Khương Vãn Ninh rất mạnh, không có khả năng chết được, cùng lắm thì chỉ bị tổn hại sức lực một chút.

Đọc đến giữa chương, cậu hơi nhíu mày – nhân vật này quá mạnh, mạnh đến mức... hơi chán?

Nhưng rồi, ở những khung cuối –

Ánh đao loé sáng, bóng kiếm vụt qua, một cái đầu bay lên, máu nhuộm đỏ cả trang truyện. Cái đầu ấy còn bị phe phản diện sút một cú như sút bóng .

Phải công nhận là có ánh hào quang nhân vật chính, ngay cả lúc lơ lửng giữa không trung, nhân vật này vẫn đẹp xuất sắc...

Ngoại trừ việc… chỉ còn mỗi cái đầu!

Khương Vãn Ninh bật dậy như cá chép, mắt tối sầm, túi khoai tây rơi lả tả khắp sàn.

Cậu cứng đờ nhìn khung truyện cuối, cả người như bức tượng, không nhúc nhích suốt nửa phút.

Rồi "tách" – một giọt nước mắt lăn dài trên màn hình điện thoại.