Chương 4
.Từ quá khứ đến tương lai đều chỉ vì ngươi.Ta tên là Vương Nguyên, ta cũng không biết ta có phải là người cá cuối cùng ở trong lòng biển xanh này không nữa, ta.......
"Nguyên ca! Nguyên ca!" Một thanh âm từ xa đang vọng đến gần, nghe giọng thì cảm thấy có chút quen quen.
Là một con cá nhỏ nhưng, rất mập....
"Tiểu mập, có chuyện gì vậy?" Ta mỉm cười nhìn nó.
Vẻ mặt tiểu phì con đang sợ hãi, ta cảm thấy nếu như nó có tuyến lệ thì có thể lúc này lệ đã ngập tràn khắp mặt.
"Nguyên ca! Ngươi cuối cùng cũng không có quên ta! ! ! Nguyên ca thật tốt quá rồi, ngươi sẽ không quên nữa rồi! ! Ngươi đã tìm được anh ấy chưa?" Tiểu mập đột nhiên nói một tràng không ngưng, khiến Vương Nguyên cũng chẳng hiểu gì.
"Là sao? Ta chỉ là cảm thấy ngươi khá là mập, cho nên mới gọi ngươi là tiểu mập mà thôi."
"......Hóa ra là như vậy." Tiểu mập mang theo vẻ mặt ủ rũ. "Lần trước tiểu hoa nói với ta, nó muốn tìm cho ngươi một con cái để ngươi có thể giao phối, ta nghĩ biết đâu ngươi cũng có thể khôi phục trí nhớ......"
"! ! ! Cái gì? ! !" Vương Nguyên đầy hoảng sợ! !
Tiểu hoa? ! Giao phối ?! Là cái quỷ gì! Từ khi nào mà ta muốn giao phối mà ta còn chẳng biết nữa vậy!? Tiểu hoa là ai! ! Con cá nào mà dám làm bậy với ta ta! Ta sẽ dùng đuôi đập chết nó! Đập chết luôn!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tiểu mập đã đem những chuyện đã xảy ra gần đây nhất kể cho ta nghe. Hơn nữa còn giới thiệu cho ta vài người bạn mới, mà...cũng không thể nói là bạn mới được, nó nói trước khi ta bất tỉnh ta đã từng cùng bọn bạn mới kia đi ngắm trăng.....
Khi ta nhìn qua con cá nhỏ tên là tiểu hoa kia, ta đã gần không kiềm chế cái đuôi của mình nữa.
Có phải khi nãy tiểu mập nói cái con cá tên tiểu hoa kia muốn giúp ta tìm một con cái để giao phối phải không? Là nó đúng không? Vương Nguyên nhếch mép mỉm cười..... Ta muốn đánh chết nó mà!!!
"Nguyên ca, lần trước ta cùng hai con cá mập này mang về cho ngươi một con người, tại sao ngươi lại đem người ta trả về trên bờ? Ngươi không muốn có một trí nhớ thật dài nữa sao?" Tiểu hoa đột nhiên lên tiếng, nào biết chỉ vừa nói xong đã thấy một cái đuôi cá thật to chuẩn bị đập thẳng vào mặt.
"Vù...." Đuôi cá đột nhiên dừng lại cách mặt tiểu hoa chỉ chưa đến hai milimet, tuy đuôi cá đã dừng hẳn nhưng lực của chiếc đuôi kia quá mạnh khiến cho mặt hồ đang yên ả cũng gợn vài con sóng.
"Ngươi nói gì?" Vương Nguyên trừng mắt nhìn con cá nhỏ đầy hoa trên mình kia.
"Aizzz..." Tiểu hoa nhìn chiếc đuôi to lớn mà óng ánh của Vương Nguyên, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: "Hôm trước thời điểm trăng tròn, ngươi đã đi ngắm trắng, ta và hai con cá mập kia đã mang đến cho ngươi một con người...... Nhưng ngươi lại dùng đuôi đánh cho người ta ngất luôn, sau đó ngươi lại đem con người kia trở về đất liền......."
Hả? Ta cố gắng nhớ lại chuyện hôm trước, đêm trăng yên tĩnh vô cùng đẹp đẽ, cạnh kề là sóng biển nhè nhẹ, còn có một đôi mắt.......Đôi mắt hoa đào?!
Trong nháy mắt Vương Nguyên đột nhiên bối rối, miệng thì thào như nhớ ra gì đó.
Ta tên là Vương Nguyên, ta không biết ta có phải là nhân ngư cuối cùng không nữa..... Ta tên là Vương Nguyên, ta đang tìm một người, người ấy đang đợi ta.......
Trong đầu Vương Nguyên nhớ lại buổi tối đêm ấy, khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt hoa đào, đôi mắt ấy còn sáng hơn trăng trên cao, long lanh hơn cả mặt biển.
Vương Nguyên nghe được tiếng tim đập của mình. Từng chút từng chút, chầm chậm mà kiên định.
Ta tên là Vương Nguyên, ta đang tìm một người, nhưng dường như ta đã tìm được rồi.
Ta biết hắn còn đang chờ ta.
Hắn đang chờ ta đến tìm hắn.
Vào lúc ta nói muốn lên bờ tìm lại người ấy, ta phải đối diện với sự không tán thành của những con cá ở đây.
"Nguyên ca, chúng ta còn có thể tìm cho người một tiểu bạch kiểm (*) , ngươi cứ ngốc ngốc ở dưới này cùng chúng ta là được rồi." Tiểu phì mở miệng đầu tiên.
(*gg search giúp mình với nhé)
"Nguyên ca, ngày hôm ấy ta đem tên tiểu bạch kiểm kia về đây chính là muốn để hắn ở lại đây bầu bạn với ngươi, chứ không phải đem tên đó về để tên đó bắt cóc ngươi đi!" Tiểu hoa lôi kéo theo hai con cá mập, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ta đưa mắt nhìn hai con cá mập, hai con cá dùng vây chỉ chỉ vào hoa nhỏ, ý tứ chính là ý nó cũng giống như những gì hoa nhỏ nói với ta.
"Ưm ừm." Ta hắng hắng giọng. "Ta cảm nhận được y chính là người ta muốn tìm, người mà ta đã chờ mấy trăm năm, cuối cùng ta cũng đã tìm được y rồi. Dù cho các ngươi nói cái gì ta cũng sẽ lên bờ đem hắn trở về biển xanh này với ta."
"Nhưng ngươi bây giờ làm sao có thể lên bờ, ngươi hiện tại chỉ có nhớ được mọi việc trong bảy ngày, qua bảy ngày ngươi đều quên hết.... Lần này có thể nhớ tới người kia, ta cảm thấy là bởi vì con người kia đối với ngươi có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa đã qua biết bao nhiêu năm rồi những mảnh ký ức của ngươi cũng chỉ là những mảnh vụn, lại qua sáu ngày ta nói ngay nhà của ngươi ngươi còn chẳng nhớ để trở về." Tiểu hoa không tán thành với quyết định của Vương Nguyên. "Hơn nữa chúng ta đều không biết con người kia là ai, con người ở trên đất liền rất nhiều, ngươi làm sao tìm được.... Chưa hết, con người là loài rất đáng sợ, bọn họ đặt cho chúng ta rất nhiều tên lạ..........."
"Hả? Đặt tên cho ngươi mà ngươi còn sợ gì." Ta khó hiểu hỏi.
Tiểu hoa liếc ta một cái, nói: "Bọn họ đặt cho chúng ta rất nhiều tên, ví dụ như 'Cá mú hấp sả', 'Cá kho quẹt' vv...
"........."
"Nhưng cho dù là như thế nào, ý ta đã quyết rồi." Vương Nguyên đưa mắt nhìn về phía đường ven biển ở xa xa kia, trong mắt toàn là sự kiên định.
"Nguyên ca, ngươi rõ ràng là một nhân ngư sóai ca tốt nhất nơi này, nhưng tại sao lúc này lại không giống Nguyên ca mà ta từng quen vậy........" Tiểu mập than thở, lúc lắc cái đuôi không ngừng.
Ta nhìn tiểu mập, cười nhưng không nói.
Ta đã lang thang khắp thế gian này cả trăm năm, chịu đựng sự cô đơn ngần ấy năm, nhớ lại rồi quên đi, quên đi rồi nhớ lại cứ mỗi lần như thế đều là sự tra tấn đối với ta.Ngươi nói ta tiêu sái, nhưng ta cái gì cũng không nhớ được, không có quá khứ cũng chẳng có tương lai. Phải dựa vào một câu nói để sống qua trăm năm, như vậy thì làm sao mà ta chẳng tiêu sái?
Cái đuôi màu bạc vẽ ra một đường cong thật đẹp, Vương Nguyên bơi thẳng về phía đường ven biển.
Ta tên là Vương Nguyên, ta muốn đi tìm y.