Biển Xanh Sâu Thẳm [Khải Nguyên]

Chương 3

Chương 3
.Trái tim nhỏ bé của tiểu thiên vương.



Vương Tuấn Khải ở trong bệnh viện bị đánh thứ bởi người đại diện của mình.

"Tôi nói cậu nghe này! Cái tên Vương Tuấn Khải này này, chụp quảng cáo như thế nào mà có thể rơi được xuống biển luôn hay vậy hả?! Vốn dĩ tôi đã bảo cậu ta cứ ở gần mép thuyền thôi, nhưng cậu ta lại không nghe, cậu ta nào có biết cậu ta đã mất tích gần mười tiếng đồng hồ luôn đó!! Cậu......" Hoàng Duệ cứ lải nhải không thôi, Tiểu Mã ca ngồi ở một bên lại chậm rãi gọt táo.

"Tôi tại sao lại ở đây?" Vương Tuấn Khải dần dần mở mắt, nâng một tay đặt lên cái đầu đang đau nhức của mình.

Đau quá.......Cảm giác như bị người ta dùng gậy đánh thật mạnh vào vậy.........

"Hửm? Cậu tỉnh rồi sao? Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Hai người ở hai bên giường đột nhiên xông đến hỏi lấy hỏi để.

"Ừm.....Rất đau đầu......." Vương Tuấn Khải xoa đầu nói.

"Hả? À cậu đau đầu chắc là do......Bác sĩ nói não của cậu bị chấn động đó, cậu có biết không hả?" Hoàng Duệ nói tới đây vẻ mặt của anh ta đột nhiên chuyển thành vẻ nghi ngờ. "Mà sao cậu rơi xuống biển, lại bị chấn động não nhỉ?"

Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại dùng sức suy nghĩ, trong trí nhớ của anh còn ghi lại một chiếc đuôi cá màu bạc rất lớn, dưới ánh trăng sáng nó lấp lánh trong làn bọt nước, vô cùng đẹp....

"Ưʍ......" Tiểu thiên vương của chúng ta bị đau mà hít một hơi thật sâu. "Dường như tôi đã bị một chiếc đuôi cá đánh trúng........?" Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói, thanh âm trong giọng nói tràn ngập sự do dự, cho thấy là anh không dám chắc chắn điều gì.

"Não cậu bị chấn động đem cậu thành thằng ngốc rồi hả?" Hai người tức giận liếc mắt nhìn anh. "Còn nói là đuôi cá đánh cậu ngất, phải mất bao nhiêu con cá mới có thể đánh cậu đến chấn động não hả?! Nếu không buổi ăn tối nay tôi mua trên mười con cá, toàn bộ đều nấu thành những món ngon nhất cho cậu ăn để trả thù nhé?"

"Thôi khỏi đi, tôi không thích ăn cá......" Vương Tuấn Khải vừa nói vừa ngồi dậy, hỏi: "Tôi hôn mê bao lâu rồi, không chuyện gì xảy ra phải không?"

Hoàng Duệ nghe câu hỏi này của Vương Tuấn Khải liền khiến hắn muốn nổi điên lên, cái miệng vừa mới ngừng hoạt động đã được cấp phép cho hoạt động lại.

"Cậu còn dám hỏi câu này? Chụp có cái quảng cáo à, tôi đã không cho cậu đứng ở bên thành tàu rồi, vậy mà cậu lại không nghe, cậu năm nay bao nhiêu rồi, đã là hai mươi lăm rồi mà tưởng mình mới mười lăm tuổi sao? Nói cái gì cũng không nghe, cuối cùng thì rơi xuống biển, mất tích mười tiếng đồng hồ!! Chúng tôi đi tìm cậu muốn điên! May mắn là có người gặp được cậu đang nằm ngất trên bãi biển, đang gọi cho xe cứu thương và cảnh sát, chúng tôi nghe tin lập tức chạy đến xem thử. Quá may là không gặp chuyện gì lớn! Bằng không tôi phải nói chuyện với gia đình cậu như thế nào đây?"

Vương Tuấn Khải tham gia vào vòng giải trí năm mười ba tuổi, hiện tại đã được hai mươi lăm tuổi, có thể nói cay đắng ngọt bùi gì trong giới giải trí này anh đều đã được nếm qua. Có câu nói người càng nổi tiếng thì sẽ càng có nhiều thị phị bủa vây, nhưng Vương Tuấn Khải giống như là một kẻ ngoại lệ với chuyện này vậy, anh tựa như một vì sao mãi mãi sáng trên bầu trời kia. Những album âm nhạc khi bán ra luôn đạt được thành tích khiến người ta phải ghen tị đến đỏ mắt, những giải thưởng lớn nhỏ đều có tên của anh trong danh sách, phim truyền hình, màn ảnh rộng, chỉ cần có anh tham gia thì bảo đảm phòng vé luôn bị cháy vé.

Tiểu thiên vương của Châu Á - Vương Tuấn Khải. Danh xứng như thực vang dội khắp nơi.

"Aida..." Vương Tuấn Khải gãi gãi ót, mỉm cười tươi đến nổi mặt đều nhăn nhúm lại. "Làm mọi người lo lắng rồi...... Thật xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

"Quên đi." Hoàng Duệ nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười đầy thành khẩn của anh, cuối cùng cũng chịu buông tha mà không thuyết giáo nữa: Điện thoại của cậu ở trong ngăn tủ này, mau đăng nhập lên weibo báo thông tin bình an đến với các fan đi, tôi đi xử lý một chút chuyện."

"Được, đã biết." Vương Tuấn Khải cầm lấy điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, soạn tới soạn lui, cuối cùng cũng thành công đăng lên một dòng trạng thái. Nhìn dòng trạng thái gửi đi thành công, tiểu thiên vương khẽ cười một cái

([Mỉm cười thật tươi] Mọi người yên tâm, tôi đã ổn rồi. Đang muốn đi một cuốn truyện cổ tích đây, chắc là nàng tiên cá bỗng nhiên muốn đọc truyện ấy quá.)

Phía dưới là hình ảnh của Vương Tuấn Khải đang mỉm cười đến lộ cả răng khểnh.

Dòng trạng thái vừa đăng chưa được bao lâu, phía dưới phần bình luận lập tức bị oanh tạc:

"A a a a a a! Tiểu thiên vương thật quá đẹp trai!!!! Không có bị gì là tốt rồi!!"

"Tiểu thiên vương cưới em đi!"

"Đại ca thật đẹp trai mà! Không có việc gì là tốt rồi các mẹ rất lo lắng đó! !

"Ông trời con của tôi ơi, hóa ra cậu còn thích xem truyện nàng tiên cá nữa sao! ! Quả nhiên là tâm hồn thiếu nữa mà a a a a!!"

Mười lăm phút sau, từ khóa nàng tiên cá của Vương Tuấn Khải đã trở thành từ khóa hot nhất. Hoàng Duệ nhìn cái từ khóa tiên cá kia mà cảm thấy tâm mình thật mệt.

Vì muốn để bảo đảm thân thể của Vương Tuấn Khải nên anh phải ở lại viện thêm một ngày nữa để quan sát. Tuấn Khải của chúng ta nói không cần người bảo vệ, Hoàng Duệ và vị trợ lý Tiểu Mã cũng chiều theo ý anh, nhưng vẫn ngàn dặn vạn dạn anh không được chạy loạn đi đâu khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy rất buồn cười, nhưng cứ nghĩ đến việc mình đã rơi xuống biển khiến cả hai vô cùng lo lắng anh cũng ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của cả hai.

Ban đêm, Vương Tuấn Khải đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phía biển xa xa kia, chỉ có một chiếc đèn ngủ mờ mờ sáng được mở trong phòng của anh.

"Biển rộng....Nàng tiên cá?" Tay Vương Tuấn Khải đặt trên cửa kính nhẹ nhàng gõ vài cái, trong đầu anh đang cố gắng nhớ lại màu sắc của chiếc đuôi cá kia. "Ngươi cuối cùng là thật hay chỉ là ảo giác của ta mà thôi." Vương Tuấn Khải thì thầm tự nói với chính mình, anh đảo mắt nhìn thấy được cuốn truyện mà buổi chiều Tiểu Mã ca ra ngoài mua giúp anh về.

<>.

"Hừ, không cần biết ngươi là nàng tiên cá hay mẹ đại dương, dám đánh ta ngất, thù này ta sẽ ghi lại lần sau mà thấy được ngươi, không bắt ngươi đem về hầm canh ăn thì ta họ của ngươi luôn!" Oán hận của tiểu thiên vương lên cao ngút trời, anh lập tức trở về giường chui vào ổ chăn ngủ cho bớt giận.

============

Tôi đang nghĩ đến một việc, một việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hôm nay đột nhiên nó xuất hiện.....Tôi đang phân vân không biết có nên dừng việc edit và...xóa luôn cả nick s1apihd.com này hay không nữa _ノ乙(、ン、)_